Tuy rằng anh và nhà họ Triệu đã đường ai nấy đi, nhưng chuyện của nhà họ Triệu, vẫn làm cho Triệu Hùng không thể không bận tâm.
Sau khi Triệu Hùng rời đi, Trần Thiên Trung lập tức gọi điện thoại cho Triệu Khải Thời.
“Ông chủ, tôi đã kể lại toàn bộ sự việc xảy ra trong nhà họ Triệu, cho cậu chủ nghe rồi.”
Trần Thiên Trung báo cáo với Triệu Khải Thời.
Triệu Khải Thời hỏi: “Triệu Hùng nó có phản ứng gì không?”
“Cậu ấy rất để ý chuyện này. Đặc biệt là khi nghe nói, ông bị những người khác trong nhà họ Triệu cáo buộc tội danh phải rời khỏi chức vị chủ tịch, biểu cảm thật sự rất tức giận.”
"Ừm! Tính cách của Triệu Hùng là như vậy đó. Ông Thiên Trung, càng là lúc này càng phải bình tĩnh. Trên danh nghĩa nhà họ Triệu thuộc quyền quản lý của ông ba, nhưng trên thực tế nhà họ Triệu đã mất quyền kiểm soát rồi. Kẻ địch đáng sợ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của tôi.”
“Ông chủ, thế chỉ dựa vào chút tài sản nho nhỏ của cậu chủ, liệu cậu ấy có thể lật ngược tình thế không?”
Triệu Khải Thời cười nói:
“Ông Thiên Trung, đừng quên rằng, chỉ một tia lửa cũng có thể tạo thành một đám cháy to. Hơn nữa, thứ mà tôi cho Triệu Hùng không phải chỉ là một tia lửa. Mà thứ nó cần chính là thời gian trải nghiệm và trưởng thành, giả dĩ thì nhật, nó sẽ làm cho tất cả chúng ta phải nhìn bằng con mắt khác.”
“Người tin tưởng cậu chủ Hùng như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, nó là con trai của Triệu Khải Thời tôi, tôi còn không hiểu rõ nó hay sao?”
“Vậy tại sao người không giải thích rõ ràng với cậu ấy?”
Triệu Khải Thời nói:
“Ông Thiên Trung, không phải ông không hiểu tính cách của nó. Nếu tôi nói sự thật với nó, chắc nó sẽ cầm gậy chọc thủng bầu trời mất. Có lẽ, nhà họ Triệu cũng sẽ không còn tồn tại từ lâu.”
“Nhưng người làm như vậy, sẽ khiến cho các anh em của người hiểu lầm đó! Bây giờ bọn họ đã ra tay đối phó với người, hiểu lầm đối với người cũng sẽ càng ngày càng nhiều hơn mà thôi.”
“Tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm nhà họ Triệu sẽ thế nào. Nhà họ Triệu không thể bị hủy diệt trong tay của tôi được, Triệu Hùng chính là hy vọng của tôi!”
Nghe đến đây, Trần Thiên Trung im lặng một lát, rồi nói với Triệu Khải Thời:
“Ông chủ, từ lúc đoạn video của cậu chủ được đăng tải lên mạng, đến bây giờ thành phố Hải Phòng trở nên cực kỳ hỗn loạn, chỉ sợ thành phố Hải Phòng cũng sắp có chuyển biến lớn.”
“Yên tâm đi! Nếu chỉ có cái cửa ải này mà Triệu Hùng còn không qua được, thì tôi đây thật sự đã nhìn lầm rồi. Ông Thiên Trung, Triệu Hùng nó là hy vọng của chúng ta. Ông nhất định phải cố gắng hết sức phối hợp với nó!”
“Đã rõ, ông chủ!”
Sau khi Triệu Hùng lái xe về đến nhà, trằn trọc không ngủ được.
Anh cầm điện thoại do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Triệu Khải Thời.
“Ông... Ông vẫn ổn chứ?” Triệu Hùng hỏi Triệu Khải Thời.
Triệu Khải Thời tích chữ như vàng, chỉ nói một chữ: “Ổn!”
“Chuyện của ông tôi đã nghe nói rồi, tại sao lại trở nên như vậy?” Triệu Hùng hỏi.
Triệu Khải Thời mơ hồ nói:
“Chuyện nên đến thì sớm muộn gì cũng sẽ đến, tôi cũng không thể nào vẫn mãi chiếm chiếc ghế Chủ tịch của Tập đoàn Khải Thời được.”
“Ông không sao là được rồi, cứ như thế đi!”
Triệu Hùng và Triệu Khải Thời vẫn luôn không tìm được tiếng nói chung, nói được vài câu, đã vội vàng cúp điện thoại.
Triệu Khải Thời bật cười, lắc đầu lẩm bẩm nói câu:
“Thằng oắt con, trong lòng anh nghĩ gì về tôi, tôi còn không biết rõ hay sao?”
Cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, Triệu Hùng trực tiếp ngủ một giấc tới gần một giờ chiều.
Anh nhanh chóng đi xuống lầu ghé vào quán ăn ăn một tô mì, nếu trễ một chút nữa thì hai bữa cơm gộp lại làm một bữa luôn mất.
Lúc này mới nhớ tới, còn chưa nói với vợ của mình Lý Thanh Tịnh, về chuyện đã mời được bậc thầy nhã nhạc cung đình Huế và Thanh Trà nghệ nhân hát quan họ Bắc Ninh.
Triệu Hùng mới vừa định báo tin tức tốt này cho vợ của mình, thì đã nhìn thấy cuộc gọi đến từ số điện thoại của Lý Thanh Tịnh.
“Triệu Hùng, hôm nay anh đến đón em sớm một chút nhé, rồi em và anh cùng nhau đi đón con nữa.”
Nghe thấy vợ mình muốn cùng mình đi đón con, Triệu Hùng cảm thấy có chút bất ngờ.
Hỏi Lý Thanh Tịnh:
“Thanh Tịnh, hôm nay ở công ty em không có việc gì làm à? Thế nhưng lại có thời gian rảnh đi đón con với anh.”
“Sinh nhật của bà ngoại sắp tới rồi, nên mấy ngày nay em không muốn làm cho mình quá mệt mỏi. Để ghé qua nhà họ Đào nhiều một chút, xem bà ngoại còn cần thêm cái gì không. Qua sinh nhật của bà ngoại xong, rồi trở về làm việc như bình thường cũng được.”
Lý Thanh Tịnh ngừng lại một chút rồi nói:
“Làm sao vậy, anh muốn theo đuổi em một lần nữa, chẳng lẽ bây giờ không phải là lúc nên có một chút biểu hiện gì đó sao?”
"Vợ yêu à, đúng hai mươi phút nữa anh sẽ đứng dưới lầu công ty của em nhé.”
Triệu Hùng tắt điện thoại xong, nhanh như chớp ngồi vào trong xe. Một đường nôn nóng lái xe, hướng thẳng về phía công ty của vợ mình mà chạy.
Sau khi tới Công ty thiết kế bao bì Dao Châu, thời gian cũng chỉ mới có mười chín phút bốn mươi giây mà thôi.
Triệu Hùng mở cửa xe ra, thấy Lý Thanh Tịnh mặc một bộ đồ công sở màu đen, khi cười khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền, trang nhã bước đi, đang đi từ từ về phía anh.
Triệu Hùng chủ động bước lên, cười chào hỏi với vợ mình:
“Vợ à, khái niệm về thời gian của anh cũng ổn mà đúng không?”
“Anh lại chạy xe như bay chứ gì?” Lý Thanh Tịnh nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi.
"Nhanh thì đúng là có chút nhanh, nhưng bảo đảm không có bị vi phạm nộp phạt tiền gì đâu. Từ nhà anh đến công ty của em, nơi nào có camera giám sát, anh đều biết rõ ràng hơn ai hết. Vợ yêu à, lên xe đi!”
Triệu Hùng kéo tay của Lý Thanh Tịnh, thuận tiện mở cửa xe ra.
Tâm trạng của Lý Thanh Tịnh rõ ràng không tệ lắm, đợi sau khi Triệu Hùng lên xe, khẽ mở miệng nói với anh:
“Anh cũng rất lãng mạn đó chứ, biết tặng hoa tươi cho em rồi nè.”
Triệu Hùng cười hì hì, nói:
“Vợ à, trước đây á, anh là mẫu người đàn ông chăm lo cho gia đình. Còn hiện tại, anh là mẫu người theo đuổi chủ nghĩa lãng mạn. Trong cuộc sống của em, chưa từng trải qua giai đoạn yêu đương thật sự rất đáng tiếc. Từ hôm nay trở đi, anh sẽ đem toàn bộ sự lãng mạn đều dành cho em.”
“Lãng mạn lại phải trả cái giá quá đắt, em đã hỏi qua cô gái nhỏ bán hoa trong cửa hàng kia. Anh cho người ta ba mươi lăm triệu, để mỗi ngày đưa cho em một đóa hoa tươi. Đây không phải là đang lãng phí tiền bạc sao?”
"Nếu không chi tiền, thì làm thế nào để lãng mạn được chứ?”
Triệu Hùng khó hiểu hỏi.
Lý Thanh Tịnh cũng không phải là một người phụ nữ xa hoa lãng mạn, cười xinh đẹp với Triệu Hùng, nói:
“Nếu anh không chi tiền, mà còn có thể theo đuổi được em một cách lãng mạn, thì mới có thể khiến cho em cảm động chứ. Anh cho rằng mỗi ngày đưa cho em một đóa hoa tươi, em liền sẽ cảm động đến rơi nước mắt sao, vậy thì anh cũng quá coi thường con người Lý Thanh Tịnh em rồi.”
Triệu Hùng cảm thấy lời nói của Lý Thanh Tịnh rất có đạo lý, gật đầu nói:
“Được thôi! Về sau ngoại trừ việc mời em ra ngoài ăn cơm, anh sẽ cố gắng hết sức không tiêu tiền hoặc là chi thật ít tiền để theo đuổi em, như vậy được rồi chứ?”
“Lần này xem như anh có chút thành ý. Chỉ là, có thể làm em cảm động hay không, thì phải xem bản lĩnh của anh rồi!”
“Yên tâm đi! Triệu Hùng anh theo đuổi con gái còn chưa từng thất bại bao giờ.”
Lý Thanh Tịnh vừa nghe, đôi mắt xinh đẹp liền nhìn chằm chằm Triệu Hùng lạnh lùng hỏi:
“Vậy anh đã theo đuổi được ai rồi?”
“Vợ à, anh chỉ đang ví dụ thôi mà! So sánh đó em hiểu không, ý là rất giỏi trong việc theo đuổi con gái á!”
"Nói thì giống như là rất có năng lực, nhưng ngược lại em muốn nhìn thử xem bản lĩnh của anh có bao lớn.”
Bây giờ Lý Thanh Tịnh hay có thói quen trêu chọc Triệu Hùng, cảm thấy đây mới là giữa hai người yêu nhau, nên có hình ảnh ấm áp như vậy.
Đến giờ trường mẫu giáo tan học, Dao Châu thấy người tới đón cô bé là Lý Thanh Tịnh mẹ của mình, thì vui mừng như điên!
“Mẹ ơi! Sao hôm nay mẹ có thời gian rảnh mà tới đón con vậy ạ?”
Dao Châu thích thú hỏi.
Nghe được những lời này của con gái Lý Thanh Tịnh cảm thấy vô cùng chua xót, người làm mẹ như mình thật sự quá thất bại rồi. Cả ngày bận rộn công việc, mà ít tiếp xúc với con gái, không thể luôn ở bên cạnh bầu bạn, quả thật rất đáng tiếc.
Lý Thanh Tịnh hôn một cái lên gò má nõn nà của con gái bé bỏng Dao Châu, cười nói:
“Mẹ hứa với con, sau này khi nào có thời gian rảnh, thì sẽ đến đón con nhé!”