Ba người họ ngồi trên chiếc xe Audi màu đen, cùng đi đến nơi để chúc thọ.
Niên Bình Sinh đã chuẩn bị sẵn quà, ông ta nói với Triệu Hùng khi họ còn đang ở trên xe: “Cậu Hùng, năm nay là đại thọ sáu mươi sáu tuổi của Mã Thành Nhân, ông ta ghét nhất là những người thích khoe khoang. Vì vậy trước mặt ông ta cậu tuyệt đối đừng nên khoe khoang đấy.”
“Yên tâm đi ông Niên! Cháu cũng đâu có tiền bạc gì, chỉ có mỗi sản nghiệp là tập đoàn Hùng Quang đấy thôi.”
“Ừ! Chuyện của cậu tôi đã nghe nói đến. Lần này nhà họ Triệu có phần hơi quá đáng, nếu không phải ông chủ bị đá ra khỏi vị trí gia chủ thì sao có thể nhẫn nhịn để bọn họ làm ra chuyện hoang đường đến mức như thế.”
“Không sao, cháu đã quen rồi.”
Niên Bình Sinh thở dài một hơi rồi nói: “Nhưng dù sao thì nhà họ Triệu cũng đã công bố chuyện này với truyền thông khắp thế giới rồi, sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của cậu.”
Triệu Hùng mỉm cười và nói: “Ông Niên, ông yên tâm đi! Cháu không yếu đuối như thế đâu.”
“Vậy thì tốt! Nếu như có cậu chủ nhà nào nói lời không hay với cậu thì tốt nhất cậu cũng đừng xung đột với bọn họ, chúng ta đến để chúc thọ ông chủ Mã, không phải đến để gây chuyện.”
“Cháu biết rồi!” Triệu Hùng đáp lời.
Niên Bình Sinh kiên nhẫn dặn dò Triệu Hùng.
Triệu Hùng cũng không hề cảm thấy phiền vì suy cho cùng thì Niên Bình Sinh cũng chỉ vì muốn tốt cho anh.
Sau khi đến nhà họ Mã, Niên Bình Sinh đưa quà mừng cho quản gia nhà họ Mã xong thì quản gia liền lớn tiếng thông báo với người bên trong: “Ông Niên Bình Sinh đến.”
Triệu Hùng cùng với Niên Bình Sinh đi vào bên trong phòng khách. Bên trong đã có rất nhiều người đang nói chuyện rôm rả với nhau.
Triệu Hùng đảo mắt nhìn quanh một lượt, nhìn cách ăn mặc của những người đó thì cũng có thể biết được họ đều là những người có thân phận.
Sau khi vào đến phòng khách, Niên Bình Sinh dẫn theo Triệu Hùng, Trần Văn Sơn và Nông Tuyền bước đến trước mặt Mã Thành Nhân đang ngồi ở giữa nhà rồi chắp tay lại, mỉm cười và nói: “Chúc ông Mã sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn!”
Mã Thành Nhân cười lớn ha hả rồi nói: “Cảm ơn ông Niên! Việc ông có thể đến đây còn khiến tôi thấy vui hơn cả những lời chúc sáo rỗng đó.”
Niên Bình Sinh mỉm cười, kéo Triệu Hùng lại cạnh mình rồi giới thiệu với ông ta: “Ông Mã, đây là cậu chủ Hùng của nhà họ Triệu chúng tôi.”
Triệu Hùng nhìn thấy khuôn mặt chữ điền, dáng vẻ ngay thẳng, vô cùng có phong thái của Mã Thành Nhân thì lập tức chắp tay lại và nói: “Chúc ông Mã sống lâu trăm tuổi, phúc thọ triền miên.”
Mã Thành Nhân đưa mắt nhìn về phía Triệu Hùng, gật đầu và nói một câu: “Lát nữa cậu đến phòng tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Dạ vâng, ông Mã!”
Triệu Hùng cảm thấy hơi kỳ lạ, sao ánh mắt Mã Thành Nhân nhìn anh lại có hơi khác thường.
Vì người đến chúc thọ quá nhiều nên Niên Bình Sinh đã khẽ kéo Triệu Hùng né sang một bên rồi nhỏ tiếng nói với anh: “Cậu Hùng, lát nữa cậu phải nắm bắt cơ hội đấy.”
“Cơ hội gì?” Triệu Hùng mơ hồ hỏi.
“Chẳng phải ông Mã bảo cậu lát nữa đến phòng ông ấy nói chuyện sao? Chính là nắm bắt cơ hội này đấy.” Niên Bình Sinh nhỏ tiếng nói.
Triệu Hùng nghe Niên Bình Sinh nói mà cứ thấy mơ màng, sao anh luôn cảm thấy hình như Niên Bình Sinh và Mã Thành Nhân đều biết được gì đó nhưng bản thân anh thì lại bị cho ra rìa, không biết gì cả.
Rất nhiều người nối đuôi nhau đến chúc thọ không ngớt, Triệu Hùng cảm thấy không khí trong phòng khách hơi ngột ngạt nên nói với Niên Bình Sinh muốn ra vườn đi dạo một lát.
Niên Bình Sinh gật đầu rồi lại dặn dò Triệu Hùng tuyệt đối đừng gây gỗ với người khác và nên quay lại sớm một chút.
Sau khi Triệu Hùng dẫn theo Trần Văn Sơn và Nông Tuyền ra ngoài sân thì Trần Văn Sơn đã nhỏ tiếng nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, hình như chỗ này có gì đó không ổn.”
“Sao thể?” Triệu Hùng hỏi lại Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn chau mày nói: “Không biết, dù sao thì tôi cứ có một dự cảm không lành.”
Nông Tuyền cười phá lên và nói: “Văn Sơn, anh có bản lĩnh vậy mà lá gan lại nhỏ thế à! Nhà họ Mã canh gác nghiêm ngặt, người đến chúc thọ đều là người có gốc gác rõ ràng, lẽ nào còn có người dám gây chuyện sao?”
Trần Văn Sơn không để ý đến Nông Tuyền vì anh ta biết Nông Tuyền là người cẩu thả, sao cậu ấy có thể phát hiện ra được những chi tiết nhỏ nhặt này.
Lúc ba người họ đang nói chuyện thì có mấy cậu ấm con nhà giàu đi về phía Triệu Hùng.
Một thanh niên với đầu tóc tạo hình phía sau gáy, được chải chuốt láng bóng đã lên tiếng chào Triệu Hùng khi vẫn còn ở cách anh rất xa: “Nè, Triệu Hùng, anh có còn nhận ra tôi không?”
Triệu Hùng nhìn kỹ người thanh niên trước mặt, mặc dù cảm thấy rất quen nhưng lại không thể nhớ ra đó là ai.
“Anh là ai? Sao lại quen biết tôi?” Triệu Hùng nhìn chằm chằm vào đối phương và hỏi.
Mấy cậu ấm con nhà giàu đó nghe Triệu Hùng nói như thế thì cười to ha hả lên.
Sau khi họ cười xong thì người thanh niên đó chỉ vào Triệu Hùng và nói: “Triệu Hùng, anh giả hồ đồ gì thế. Nhà họ Triệu đã đưa chuyện tốt của anh lên truyền thông thế giới rồi, người nổi tiếng như anh đương nhiên là chúng tôi phải quen rồi. Tất nhiên, có thể anh là người giàu hay quên, biệt danh của tôi là Sùng ngốc, không biết anh đã nhớ lại chưa?”
Triệu Hùng vừa nghe thấy hai chữ “Sùng ngốc” thì lập tức nhớ ra người trước mặt mình là ai.
Lúc còn nhỏ anh hay đánh nhau với một cậu ấm họ Sùng, biệt danh của cậu ấm đó là “Sùng ngốc”.
Không ngờ mười mấy năm không gặp, Sùng ngốc đã lớn thế này rồi, đến anh cũng nhận không ra.
Tên thật của Sùng ngốc là Sùng Lạc Bách, lúc nhỏ thường xuyên đánh nhau với Triệu Hùng, cũng có thể nói họ là kẻ thù không đội trời chung.
Lúc nãy ở trong phòng khách, lúc Triệu Hùng chúc thọ ông cụ Mã thì Sùng Lạc Bách đã nhận ra Triệu Hùng rồi. Dù sao thì mấy ngày nay nhà họ Triệu cũng vừa mới tung tin trục xuất Triệu Hùng ra khỏi nhà họ Triệu với truyền thông quốc tế nên khi anh vừa mới bước chân ra ngoài thì Sùng Lạc Bách đã lập tức dắt theo đồng bọn của mình ra ngoài theo.
Triệu Hùng trông dáng vẻ của Sùng Lạc Bách rõ ràng là muốn đến gây chuyện. Nhưng Niên Bình Sinh đã dặn dò anh, bảo anh đừng gây chuyện trong tiệc mừng thọ của ông cụ Mã.
Triệu Hùng cười lạnh lùng rồi nói với Sùng Lạc Bách: “Sùng ngốc, trông anh có vẻ làm ăn cũng được đấy nhỉ?”
Sùng Lạc Bách cười đắc ý nói: “Tôi có làm ăn thất bác thế nào thì cũng khá hơn một đứa con bị nhà họ Triệu bỏ rơi như anh. Chậc, cũng không biết Triệu Hùng anh đã làm ra chuyện xấu xa bỉ ổi gì mà lại bị nhà họ Triệu đuổi cổ khỏi nhà thế không biết. Các người có nhìn thấy chưa, người phía trước chính là Triệu Hùng, con trai của Triệu Khải Thời của tập đoàn Khải Thời đấy. Có điều ấy mà, anh ta đã bị nhà họ Triệu tống ra khỏi cửa rồi.”
Sau khi đồng bọn của Sùng Lạc Bách nghe thấy thì cùng đồng thanh cười lên ha hả.
Nông Tuyền nghe Sùng Lạc Bách buông lời nhục mạ Triệu Hùng thì không chịu nỗi, muốn ra tay dạy dỗ đám cậu ấm nhà giàu đó.
Triệu Hùng lắc đầu với Nông Tuyền tỏ ý đừng nên gây chuyện thị phi. Lúc đó Nông Tuyền mới kiềm chế lại, hằm hằm trừng mắt với đám người đó.
Triệu Hùng nói với Sùng Lạc Bách: “Sùng ngốc, tôi có phải là người của nhà họ Triệu hay không thì cũng vẫn có thể trị được anh như thường. Vì vậy, tốt nhất là anh đừng đến chọc ghẹo tôi.”
“Ồ! Anh tưởng rằng tôi vẫn còn là Sùng ngốc của ngày xưa sao? Nói cho anh biết, bây giờ ai nhìn thấy tôi cũng phải gọi tôi một tiếng cậu chủ Sùng hoặc anh Sùng!”
Sùng Lạc Bách vừa dứt lời thì đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
“Sùng Lạc Bách, anh ở đây làm gì?”
Sùng Lạc Bách quay đầu nhìn lại thì thấy hai thanh niên trắng trẻo đang đi qua.
Triệu Hùng cũng theo hướng phát ra giọng nói, nhìn về hướng hai thanh niên đó thì thấy hai người đó đội mũ lưỡi trai, da dẻ trắng trẻo, rất nho nhã và điển trai khiến anh cũng bất giác muốn nhìn lâu hơn.
“Hôm nay là đại thọ của ông chủ Mã, không được phép gây sự ở đây!” Thanh niên da trắng dạy bảo Sùng Lạc Bách.
Sùng Lạc Bách sợ đến tím mặt, vội vã đáp lại một tiếng rồi dẫn theo đồng bọn của mình lủi lủi chuồn đi.