“Yên tâm đi Thanh Tịnh, anh có chừng mực mà, anh để Tàn Kiếm và Lãnh Ngạo ở lại khách sạn, có chuyện gì em cứ gọi bọn họ làm.”
“Ừm, anh yên tâm đi, nơi này là khách sạn năm sao cao cấp, còn có người của Liêu Minh âm thầm bảo vệ bọn em, mấy tên lưu manh đó không dám dây vào đâu.”
Triệu Hùng gật đầu, mặc áo khoác rồi vội vàng đi ra cửa, nhóm người Triệu Hùng lái hai chiếc xe, đến một chỗ tên là “hộp đêm Vĩnh Cửu”.
Sau khi xuống xe, Triệu Hùng quan sát “hộp đêm Vĩnh Cửu”, hoàn toàn không thể tưởng tượng được hộp đêm này có liên quan đến sòng bài. Tên nhãi Ngô Thừa Cảnh này không hổ là ma bài bạc, vừa đến Nha Trang mà lại tìm được chỗ bài bạc nhanh như thế.
Sau khi vào “hộp đêm Vĩnh Cửu” xong, có người lên hỏi han, Triệu Hùng bèn nói là tìm Ngô Thừa Cảnh.
Nhân viên trong hộp đêm quan sát đánh giá nhóm người Triệu Hùng một lát, gật đầu nói: “Mọi người đi theo tôi!” Nói xong bèn dẫn đám người Triệu Hùng đi đến sòng bài dưới tầng ngầm. Sau khi đến được sòng bài, bấy giờ Triệu Hùng mới phát hiện bên trong còn có một cái động bồng lai khác, trang trí xa hoa tráng lệ, không hề kém hộp đêm trên mặt đất tí nào.
Người ở đây đang chơi bài xì tố, có máy đánh bài, mạt chược và các loại bài khó đoán được khác. Một vài con bạc đang cười ha ha trong cuộc đánh cược.
Triệu Hùng không hứng thú với mấy thứ này cho lắm, đi theo nhân viên đến một căn phòng, sau khi vào phòng anh mới phát hiện Ngô Thừa Cảnh bị còng vào chân bàn, anh ta ngồi chồm hổm, không khác gì lao động cải tạo.
Thấy Triệu Hùng đến, như thấy được cứu tinh, Ngô Thừa Cảnh đứng lên mừng rỡ nói: “Anh Triệu, cuối cùng anh cũng đến rồi!”
“Bốp!”
Triệu Hùng không khách sáo tí nào, tát thẳng vào mặt Ngô Thừa Cảnh, tức giận mắng anh ta: “Ai cho anh đến đây chơi bài vậy? Làm việc dưới tay Triệu Hùng này thì phải tuân theo quy tắc, anh còn làm bậy bừa bãi như vậy, thì đừng làm việc với tôi nữa!”
Ngô Thừa Cảnh biết mình sai rồi, bị Triệu Hùng tát một cái, hệt như cây cà bị sương táp, héo úa rũ rượi.
“Anh Triệu, tôi biết lỗi rồi!”
Triệu Hùng cười lạnh một tiếng, anh nói: “Nếu ma bài bạc có trí nhớ như thế này thì đã không bị gọi là ma bài bạc! Tôi tưởng anh còn cải tà quy chính được, anh làm tôi rất thất vọng!”
Trong văn phòng, một người đàn ông trung niên có hình xăm trên một cánh tay bỗng nói: “Được rồi, đừng có diễn khổ nhục kế ở đây, có đem tiền đến không?”
Triệu Hùng nói: “Tôi mang thẻ ngân hàng đến, quẹt thẻ được không?”
“Được! Chỉ là thằng oắt này chưa nói thật, nó thiếu sòng bài bọn tôi hơn hai mươi tám tỷ.”
“Bao nhiêu chứ?” Triệu Hùng kinh ngạc hỏi lại.
“Hơn hai mươi tám tỷ!” Người kia nói lại một lần.
Triệu Hùng nhìn Ngô Thừa Cảnh với ánh mắt sắc bén, anh nói: “Ngô Thừa Cảnh, anh nói thật cho tôi, rốt cuộc anh thua bao nhiêu tiền? Có tôi ở đây, anh có nói đi, nếu bọn họ dám hại anh, tôi đòi lại công bằng cho anh!”
Ngô Thừa Cảnh ấp úng nói: “Anh Triệu, tôi… đúng là tôi thua hơn hai mươi tám tỷ, sợ anh không đến mới chỉ nói là hơn hai tỷ tám, nhưng mà tôi dám chắc là mấy người kia ăn gian, nếu không thì với tuyệt kỹ đánh bạc của tôi, không thể thua nhiều như vậy được.”
“Anh còn có kỹ thuật đánh bạc? Anh có biết là đánh bạc mười lần thì thua chín lần hay không? Sòng bài như thế này, không gian lận thì làm sao thắng được mấy con ma bài bạc như anh?”
Triệu Hùng vừa dứt lời, người đàn ông chịu trách nhiệm ở đây lạnh lùng nói: “Nhóc con, nói chuyện cho đàng hoàng chút, bọn tôi mở sòng bài làm ăn tứ xứ, có giỏi thì cậu cố đánh thắng đi, cậu thua cậu còn trách ai?”
Tuyền ngốc thấy người này ăn nói vô lễ với Triệu Hùng, bèn bước lên túm cổ áo anh ta, trợn mắt quát to: “Mẹ nó mày nói chuyện văn minh chút cho tao! Kêu cậu chủ nhà tao là nhóc con? Mày chán sống à?”
Người đàn ông cười lạnh, hờ hững nói: “Tốt nhất là mày buông ra đi, nếu không thì tao sẽ không cho chúng mày rời khỏi đây đâu. Mày nghĩ rằng bọn tao mở sòng bài như thế này, sẽ sợ mấy tên nhãi nhép như chúng mày hoành hành à?”
Triệu Hùng liếc mắt ra hiệu cho Tuyền ngốc, bấy giờ Tuyền ngốc mới buông lỏng áo anh ta ra.
Bỗng Ngô Thừa Cảnh giải thích: “Anh Triệu, không phải là vì làm việc với anh, mỗi năm là có lương gần ba tỷ rưỡi à! Vì thế tôi bèn nghĩ sẽ cược lớn với bọn họ, kết quả là càng thua càng nhiều, cuối cùng thua mất gần hai mươi tám tỷ! Nhưng tôi dám khẳng định, bọn họ gian lận!”
Người đàn ông quản lý sòng bài lạnh lùng nói: “Không có bản lĩnh thắng thì đừng nói bọn tao gian lận! Mày cũng là một người thường xuyên lăn lộn trong sòng bài, không thể nào không hiểu được quy tắc của sòng bài!”
“Oắt con, hoặc là ngoan ngoãn giao hai mươi tám tỷ ra rồi dẫn người đi, hoặc là tôi ném thằng nhóc này xuống Hồ Bán Nguyệt cho cá ăn! À đúng rồi, còn một cách nữa, cậu có thể chơi trong sòng bài bọn tôi, có lẽ may mắn có thể thắng được chút tiền. Ở đây có một vị khách cố ý chờ cậu.”
“Chờ tôi?” Triệu Hùng nghe xong, vô thức nhíu mày.
Ở vùng ven Nha Trang, anh không hề quen ai khác, không biết ai lại ở đây chờ anh. Nhưng mà bảo anh lấy gần hai mươi tám tỷ ra chuộc Ngô Thừa Cảnh, anh vẫn hơi xót.
Rõ ràng chuyện này là do sòng bài gian lận.
Mặc dù Triệu Hùng có tiền nhưng không phải coi tiền như rác, anh hỏi người kia: “Ai đang đợi tôi?”
Người đàn ông nói với Triệu Hùng: “Cậu đi theo tôi!”
Triệu Hùng liếc mắt ra hiệu cho mọi người, Trần Văn Sơn, Tuyền ngốc và bốn anh em nhà họ Mã lập tức đi theo anh. Đến trước chiếu bạc, một người đàn ông quay lưng về phía anh, đối phương từ từ xoay người lại.
Mặt mày như ngọc, diện mạo bất phàm.
Triệu Hùng thấy người này trông hơi quen, cẩn thận ngẫm nghĩ, sau đó vẻ mặt thay đổi ngay, chỉ vào đối phương mà nói: “Thì ra là anh?”
Người này chính là người mà anh đã giao đấu ở kho lạnh số 37 khi cứu “Kiều Tiên” – con gái của Mã Thành Quân. Trần Văn Sơn vừa trông thấy anh ta, cảnh giác nhìn bốn phía ngay, vì lúc ấy ngay cả Lục Tiểu Xuyên cũng nghe lệnh anh ta.
Đúng như dự đoán, bọn họ lập tức thấy được những gương mặt quen thuộc, anh em nhà họ Ngũ và Trần Hoàng Vương cũng có mặt, chỉ không có Lục Tiểu Xuyên.
Trần Văn Sơn thì thầm bên tai Triệu Hùng: “Cậu chủ, anh em nhà họ Ngũ và Trần Hoàng Vương đang ở đây.”
Triệu Hùng “ừ”, nhìn chằm chằm Lưu Vũ Tiến, anh hỏi: “Anh là ai?”
Lưu Vũ Tiến cười lạnh: “Tôi là ai đâu có quan trọng! Trong lòng anh, coi tôi là người thế nào thì tôi chính là như thế đấy. Nói thật cho anh biết, hộp đêm và sòng bài này là của tôi đấy, người của anh chạy đến đây đánh bạc, thiếu gần hai mươi tám tỷ. Tôi biết Triệu Hùng anh không thiếu tiền, hoặc là anh lấy số tiền đó ra, dẫn người đi, hoặc là đấu với tôi hai ván, thắng tôi thì anh có thể dẫn người đi.”
“Anh là gì ở Tây Giao?” Triệu Hùng hỏi Lưu Vũ Tiến.
Lưu Vũ Tiến mỉm cười nói: “Tôi là ai không quan trọng, nếu anh cảm thấy ra tay có thể cứu người đi thì anh có thể thử. Nếu không cứu được thì một là lấy gần hai mươi tám tỷ ra, hai là ngồi xuống chơi với tôi hai ván. Sòng bài có quy tắc của sòng bài, người của anh thiếu tiền, thân là đại ca như anh thì phải chịu trách nhiệm thay cho bọn họ.”
“Cược gì?”
Lưu Vũ Tiến châm một điếu xì gà, hút rồi nói: “Tùy anh.”
Triệu Hùng cũng lấy thuốc lá trong túi áo ra, ấn ngón tay bên dưới hộp thuốc lá, thuốc lá tự động nhảy ra, ngay đúng lúc dừng trước miệng Triệu Hùng.
Triệu Hùng lấy bật lửa ra châm rồi rít một ngụm, nói với Lưu Vũ Tiến: “Nếu ở đây là địa bàn của anh thì anh quyết định đi.”
Lưu Vũ Tiến thấy vẻ mặt Triệu Hùng vẫn bình tĩnh, gật đầu nói: “Trong giờ phút này rồi mà anh vẫn còn bình tĩnh, đúng là người từng trải. Tôi không hiểu được tại sao nhà họ Triệu lại trục xuất anh khỏi dòng họ?”
Triệu Hùng nhún vai nói: “Không chỉ có mình anh không hiểu mà tôi cũng không hiểu! Chả sao cả, dù gì danh tiếng đứa con bị vứt bỏ của tôi đã thành, tất cả những gì của nhà họ Triệu không liên quan đến tôi.”
“Tên họ Triệu kia, nếu anh và nhà họ Triệu không còn quan hệ gì, hay là đến làm việc cho tôi đi. Chỉ cần anh làm việc cho tôi, tôi đảm bảo anh sẽ được hưởng thụ vinh hoa phú quý mênh mông, anh thấy sao?” Lưu Vũ Tiến vừa nói vừa nhìn chằm chằm Triệu Hùng.
Triệu Hùng cười lạnh, anh nói: “Anh cho rằng tôi là người thiếu tiền à? Cho dù tôi thiếu tiền thì tôi cũng không làm bạn với mấy tên chó má, chỉ làm tôi thấy hổ thẹn thôi!”
“Anh!” Lưu Vũ Tiến bị Triệu Hùng chọc giận, nhưng đè ép lửa giận xuống rất nhanh.
Lưu Vũ Tiến nói với Triệu Hùng: “Nếu anh đã chọn con đường của mình rồi thì đừng trách tôi không nhắc nhở anh. Nếu anh còn dám đối địch với tôi, tôi sẽ cho anh nếm thử xem chút thủ đoạn của tôi đáng sợ đến mức nào!”
“Thế này, con người tôi không sợ bị uy hiếp đâu!” Triệu Hùng ngồi xuống chiếu bạc, hỏi Lưu Vũ Tiến: “Đừng nói nhiều lời dài dòng vô ích, rốt cuộc là anh muốn đánh cược cái gì?”
“Vậy thì chơi bài xì tố! Nếu anh thắng được tôi thì có thể dẫn người đi, nếu anh thua, ngoan ngoãn trả cho tôi gần hai mươi tám tỷ kia!”
“Bài xì tố? Được!” Triệu Hùng nheo đôi mắt, gật đầu đồng ý.