Hà Ngọc Kỳ phủi phủi tay, đắc ý cười nói: "Ông chú à, tôi cũng không tính lợi hại. Người lợi hại ở..."
Triệu Hùng trừng mắt Hà Ngọc Kỳ, dọa cô ấy lập tức đổi giọng: "Người lợi hại hơn tôi còn có rất nhiều người."
Bốn người đàn ông kia bị Hà Ngọc Kỳ đánh một trận, bò từ dưới đất dậy rồi chạy. Bọn họ là kiểu người lấn yếu sợ mạnh.
Triệu Hùng cảm giác người đàn ông nông thôn này là người địa phương, trong lòng xuất hiện ý nghĩ, anh hỏi thăm ông ta: "Ông chú, ông biết đường đến Lâm Mao không?"
"Lâm Mao?" Người đàn ông quan sát đánh giá Triệu Hùng một phen rồi hỏi: "Các người đi Lâm Mao để làm gì?"
"A, đưa một cậu bé trở về nhà."
"Cậu bé?" Người đàn ông nông thôn nghe vậy nhíu mày hỏi: "Cậu bé gì?"
Triệu Hùng nói: "Chuyện này không kể ngắn gọn được, nếu như ông không biết thì thôi vậy."
Triệu Hùng cũng không muốn nói chuyện của Tiểu Đậu cho ông ta nghe.
Mặc dù người đàn ông nông thôn này nhìn có vẻ rất thành thực, nhưng mà dù sao lòng người khó dò, anh không dễ dàng tin tưởng một người xa lạ.
Người đàn ông nông thôn này nói với Triệu Hùng: "Nhìn ở mặt mũi các người đã giúp tôi, tôi sẽ chỉ đường đến Lâm Mao cho các người biết. Lát nữa hết kẹt xe, các người cứ đi tới huyện Di Lam ở phía trước rồi chờ tôi. Nếu không, các người không phải người địa phương sẽ không tìm thấy đường đi tới Lâm Mao."
Triệu Hùng nghe vậy thì cảm thấy vô cùng vui mừng, anh nói với ông ta: "Thế thì gặp nhau ở huyện Di Lam."
Anh lo lắng sẽ mất liên lạc, cho nên lưu lại số điện thoại của ông ta.
Đi qua ba, bốn tiếng sửa đường, rốt cuộc cũng đã khai thông chỗ tắc đường. Để cho người ta đáng tiếc nhất là phía dưới đoạn sạt lở núi đã chôn vùi một chiếc xe con.
Ba người một nhà trong xe đều đã gặp nạn.
Mỗi chiếc xe đi qua chỗ lún đều tự hiểu, vặn bình nước suối ra rồi vẩy vẩy nước trên mặt đất, tỏ ý kính trọng với người gặp nạn.
Triệu Hùng đổ một chút nước trên mặt đất, nhìn thấy những người lính đang đứng chỉnh tề ở hai bên đường, anh cúi chào biểu thị cảm kích với đối phương.
Thông qua đoạn đường sạt lở, đoạn đường phía trước rốt cuộc cũng đã tốt hơn.
Khi xác định có người gặp tai nạn ở trong lần sạt lở này, tâm tình của mọi người đều vô cùng nặng nề.
Hoa Di cố ý nói lảng sang chuyện khác với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh nói người đàn ông nông thôn kia biết đường đi tới Lâm Mao sao?"
"Đúng vậy. Không nghĩ rằng mọi chuyện lại trùng hợp như vậy."
"Không có vấn đề gì chứ?" Hoa Di lo lắng nói.
Triệu Hùng nghe vậy nhíu mày, nói: "Hẳn là sẽ không. Dù sao chúng ta cũng không biết ông ta, ông ta cũng không nhận ra chúng ta. Chỉ là khi ông ta hỏi chúng ta đi Lâm Mao để làm gì, anh có nói là đưa một đứa bé trở về. Ông ta hỏi là đứa bé nào, anh cũng không nói thật với ông ta."
Hoa Di gật đầu rồi nói: "Dạng này mới tốt. Đi ra bên ngoài vẫn nên đề phòng cẩn thận một chút thì tốt hơn."
Sau khi đi thuận lợi đến huyện Di Lam, chuyện đầu tiên mà Triệu Hùng làm chính là tìm một khách sạn tương đối nổi tiếng để ngủ lại.
Ở khách sạn nổi tiếng này, sự an toàn của bọn họ sẽ có sự đảm bảo..
Triệu Hùng nói với Hoa Di: "Hoa Di, các người trước tiên cứ ở trong khách sạn nghỉ ngơi đi, anh đi tìm người đàn ông nông thôn kia."
"Vậy anh đi nhanh về nhanh!"
"Biết rồi." Triệu Hùng lên tiếng rồi lái xe ra cửa.
Anh gọi điện thoại cho người đàn ông nông thôn kia, sau đó theo địa chỉ mà ông ta cung cấp, Triệu Hùng đã tìm thấy ông ta.
Sau khi xuống xe, Triệu Hùng chào hỏi đối phương: "Ông chú."
Người đàn ông nông thôn cười nói: "Cậu đã đến. Tôi phải nhanh chóng chạy trở về, cho nên sẽ không đi theo các cậu. Đây là bản đồ chỉ đường đi Lâm Mao mà tôi tự tay vẽ."
Triệu Hùng tiếp nhận bản đồ rồi nhìn xem, mặc dù bản đồ được vẽ hơi bừa bãi, nhưng mà vẫn có thể vừa xem là hiểu ngay.
"Cảm ơn ông chú."Triệu Hùng nói cảm ơn đối phương.
"Không cần khách khí! Vậy tôi đi trước." Người đàn ông nông thôn nói.
"Tạm biệt."
Nhìn bóng lưng người đàn ông nông thôn rời đi, Triệu Hùng mới lái xe quay trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Sau khi trở lại khách sạn, Triệu Hùng trước tiên dẫn Hoa Di, Triệu Hiền, Hà Ngọc Kỳ, Triệu Niệm và Tiểu Đậu đến phòng ăn ở lầu dưới để ăn một những món ăn luộc nóng hổi.
Mặc dù đã chuẩn bị thức ăn và nước uống trên đoạn đường đi tới đây, nhưng mà có thể ăn một ngụm thức ăn luộc nóng hổi, đây mới có thể gọi là ăn thức ăn ngon.
Khu vực Vân Giang đặc biệt nổi danh về món bún gạo qua cầu.
Ăn một nồi lớn bún gạo qua cầu, mọi người đều cảm thấy ấm áp trong cơ thể.
Trong thời gian dùng cơm, Hoa Di hỏi Triệu Hùng: "Anh tính lúc nào đi tiếp?"
"Ngày mai!" Triệu Hùng nói: "Đường đến Lâm Mao cũng không dễ đi, ít nhất phải đi tầm bốn tiếng."
"Vậy Tiểu Đậu, em và anh cùng đi là được rồi, để Triệu Hiền, Triệu Niệm và Hà Ngọc Kỳ ở khách sạn chờ là được." Hoa Di đề nghị.
Triệu Hùng cũng có ý nghĩ như vậy.
Cơm nước xong xuôi, bọn họ đều trở về gian phòng của riêng mình.
Triệu Hiền đi tới gian phòng của Triệu Hùng rồi nói: "Anh Hùng, em có thể tâm sự với chị dâu hay không?"
"Có thể!"
Triệu Hùng lấy điện thoại di động ra, nói: "Anh gọi giúp em, em và chị dâu trò chuyện đi."
Sau khi bấm gọi video cho Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng đưa điện thoại di động cho Triệu Hiền.
"Triệu Hiền!"
Thấy người gọi điện thoại tới là Triệu Hiền, Lý Thanh Tịnh cảm thấy ngoài ý muốn.
"Chị dâu. Em muốn hỏi thăm chị một chút tình huống bây giờ của nhà họ Triệu." Triệu Hiền nói.
Triệu Hùng giờ mới biết Triệu Hiền đang lo lắng nhà họ Triệu, cho nên muốn hỏi Lý Thanh Tịnh về tình huống của nhà họ Triệu.
Lý Thanh Tịnh nói: "Bây giờ bác hai Triệu Khải Nhân là chủ sự của tập đoàn Khải Thời. Tình huống bác ba của em thì em hẳn phải biết?"
Triệu Hiền gật đầu một cái.
"Thế chị có biết tin tức gì của bố em và bác cả hay không?" Triệu Hiền hỏi.
"Chị đã phái người đi điều tra, nhưng còn chưa có điều tra được tình hình cụ thể." Lý Thanh Tịnh nhìn ra Triệu Hiền lo lắng cho Triệu Khải Thời, cô lên tiếng an ủi: "Yên tâm đi Triệu Hiền. Nếu có tin tức thì chị sẽ thông báo em ngay. Đúng rồi, em đang ở đâu rồi?"
"Em đang ở huyện Di Lam. Trong quá trình đi xe hôm nay, bọn em còn gặp sạt lở núi trên đường. Có chiếc xe bị chôn ở dưới đá lở, ba người một nhà đều đã chết."
"A..."
Lý Thanh Tịnh kinh hãi la lên.
"Thế mấy người không có sao chứ?" Lý Thanh Tịnh quan tâm dò hỏi.
"Không có việc gì!"
Hai người Triệu Hiền và Lý Thanh Tịnh đã sớm rất quen thuộc, trò chuyện từ chuyện của nhà họ Triệu, rồi chuyển qua chuyện trong cuộc sống sinh hoạt, sau đó chuyển qua chuyện cá nhân của Triệu Hiền.
Hai người bọn họ trò chuyện rõng rã một tiếng đồng hồ.
"Phụ nữ thật sự có thể tám chuyện."
Triệu Hùng nói thầm trong lòng, đoán chừng điện thoại đều sắp bị bọn họ trò chuyện đến mức hết pin.
Sau khi Triệu Hiền trò chuyện với Lý Thanh Tịnh, cô ta cảm thấy trong lòng đã buông lỏng không ít.
Cô ta đưa điện thoại di động lại cho Triệu Hùng, đột nhiên ôm chặt lấy Triệu Hùng, khiến cho Triệu Hùng giật mình kêu lên
"Em sao vậy, Triệu Hiền?" Triệu Hùng hỏi Triệu Hiền.
Triệu Hiền ch ảy nước mắt nói: "Anh Hùng, cũng là do em không tốt nên mới khiến bác cả gặp nạn. Em lo lắng bác cả..."
Triệu Hùng đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của Triệu Hiền, an ủi: "Sẽ không sao đâu. Đời này của ông ta đã thiếu nợ mẹ anh, anh sẽ không để cho ông ta chết đi dễ dàng như vậy.