Triệu Hùng không ngờ đến việc "Tây Giao", "Cẩm Y Vệ" và "Bàn Thiệu Môn" đều đến cả rồi. Điều khiến Triệu Hùng cảm thấy kỳ lạ chính là tại sao Hoàng Long lại không đến.
Bây giờ các thế lực này từ lâu đã thay tên đổi họ rồi, không còn gọi bằng cái tên là "Hoàng Long", "Tây Giao" nữa. Có điều, trong lòng của những người thuộc năm nhà gia thế vọng tộc này thì vẫn nhận định "Hoàng Long", "Tây Giao" là nô bộc tận tụy, "Cẩm Y Vệ" và "Bàn Thiệu Môn" thì như là tay sai của triều đình.
Trước mắt đã có thể xác định rằng, Tây Giao là "Thánh Đàn", Hoàng Long chính là "Hắc Vũ Đảng", bao gồm tập đoàn Hắc Kim, tập đoàn Hắc Mộc, tập đoàn Hắc Thủy, tập đoàn Hắc Hỏa và tập đoàn Hắc Thổ; Cẩm Y Vệ chính là "Liệp Hộ Môn ", Bàn Thiệu Môn chính là "Tập đoàn Thiên Vương."
Những tập đoàn này đều có thế lực rất mạnh, bất cứ tập toàn nào cũng không dễ gì động vào. Dựa trên sức mạnh toàn diện đánh giá thì có thể thấy "Thánh Đàn" trong Tây Giao và "Hắc Vũ Đảng" ở Hoàng Long là có thế lực mạnh nhất!
"Cậu chủ, chúng ta phải đột phá vòng vây vào tối nay. Phán đoán dựa theo kinh nghiệm của tôi thì Lục Tiểu Xuyên, Đoan Mộc Lê và Ông Lai nhất định sẽ cho người nhân lúc đêm tối lẻn vào Tài Trang đánh úp, đến lúc đó có muốn chạy cũng không chạy kịp nữa rồi." Trần Văn Sơn nói.
Triệu Hùng gật đầu.
Quả đúng là "việc binh không ngại dối trá!", Lục Tiểu Xuyên, Đoan Mộc Lê và Ông Lai ngoài mặt thì tỏ ra vẻ khiêm nhường lễ độ, sau lưng thì lại muốn bắt Thẩm Văn Hải.
Triệu Hùng thật sự không hiểu nổi, những người muốn bắt Thẩm Văn Hải rốt cuộc là để làm cái gì.
Mặc dù Thẩm Văn Hải là thế hệ sau của Thẩm Vạn Tam, nhưng ngoại trừ điểm này ra, thì không hề có giá trị quan trọng nào cả, đây thực sự là điều khiến người khác nghĩ mãi không thông.
Triệu Hùng dặn dò Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức đi ngay. Có một con đường nhỏ từ Tài Trang thông đến Huyện Quan, chúng ta sẽ men theo con đường nhỏ này tháo chạy. Ngoài ra, mục tiêu chính của họ là Thẩm Văn Hải, cậu có trách nhiệm bảo vệ Thẩm Văn Hải, để Nông Tuyền bảo vệ tôi là được rồi! "
"Đã rõ, vậy thì phải thu dọn mau lẹ, nhanh chóng xuất phát! Nếu muộn thêm chút nữa, e là sẽ không kịp."
Triệu Hùng nhanh chóng đứng dậy, căn dặn mọi người ngay lập tức thu dọn đồ đạc.
Triệu Hùng đến vào làng, đến nhà của trưởng thôn Trương Chính Sơ, và nói rõ tình hình với Trương Chính Sơ. Nếu họ tiếp tục ở lại "Tài Trang", họ sẽ chỉ mang lại sự nguy hiểm cho ngôi làng. Nhân lúc những người kia vẫn còn chưa tới, phải xuống núi càng sớm càng tốt.
Trưởng thôn Trương Chính Sơ đưa Triệu Hùng đến nhà của Thẩm Tấn Phát và bảo anh ta cùng đi với Triệu Hùng, đưa Triệu Hùng rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Thẩm Tấn Phát ban đầu có vẻ hơi miễn cưỡng, không muốn đồng ý, kết quả là Nông Tuyền vừa nói anh ta mấy câu, anh ta liền ngay lập tức trở nên rất nghe lời.
Triệu Hùng nhìn thấy liền rất vui vẻ, hoá ra người dù ngông cuồng đến đâu cũng có người để sợ. Nông Tuyền vừa hay lại giống như khắc tinh của Thẩm Tấn Phát vậy, mỗi khi anh ta không nghe lời, Nông Tuyền chỉ cần mở miệng nói ra một tiếng thì lập tức có thể khiến cho Thẩm Tấn Phát ngoan ngoãn trở lại.
Sau khi từ biệt trưởng thôn Trương Chính Sơ, Triệu Hùng một mình men theo con đường nhỏ đi xuống núi, đi về phía "Huyện Quan".
Nếu như là đi xe thì chỉ cần đi một đoạn đường thẳng, tốc độ đi cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều. Nhưng trên thực tế, xét theo lộ trình mà nói thì con đường nhỏ phía sau núi mới là đường gần nhất. Chỉ có điều vì là đi bộ, nên đã làm kéo dài thời gian di chuyển. May mắn thay, ngoài hai người là Thẩm Văn Hải và Thẩm Tấn Phát ra, những người còn lại đều là cao thủ của "Bảng Võ Thần", một chút núi non hiểm trở này đối với họ mà nói chỉ như là dễ như húp một bát cháo mà thôi.
Thời điểm xuất phát là gần chín giờ tối, đến được địa bàn của "Huyện Quan", ít nhất cũng phải mất ba hoặc bốn giờ đồng hồ.
Ngay sau khi Triệu Hùng và những người khác rời khỏi khoảng tầm nửa giờ đồng hồ, thì có một lượng lớn người ập vào "Tài Trang".
Gần như hầu hết người của "Tài Trang" đều bị bắt tập trung tại một khoảng đất trống giữa làng.
Mặc dù nhóm người kia đã kiểm tra khắp mọi ngóc ngách trong thôn làng, nhưng vẫn không tìm thấy nhóm người của Triệu Hùng và Thẩm Văn Hải.
"Nói mau, tên nhãi ranh họ Trần kia đã đưa Thẩm Văn Hải đi đâu rồi?" Người đàn ông ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào trưởng thôn Trương Chính Sơ và hỏi.
Trương Chính Sơ từ sớm đã được Triệu Hùng căn dặn, nếu có ai đó tới gây sự, thì cho dù là hỏi điều gì, thì cũng cứ thành thật mà trả lời là được. Do đó, Trương Chính Sơ đã nói với những người này rằng nhóm người Triệu Hùng đã trốn thoát khỏi đây bằng con đường nhỏ phía sau núi.
"Đi theo mau!"
Người dẫn đầu nhóm người kia đưa người đuổi theo bằng con đường nhỏ phía sau núi.
Trên núi có rất nhiều thú hoang. Do đó ở trên núi, dân làng của "Tài Trang" đã đặt một số bẫy để bẫy thú rừng.
Trước lúc Triệu Hùng và những người khác xuất phát, Trương Chính Sơ đã nói với Triệu Hùng nơi cơ quan bẫy được đặt. Vì vậy, Triệu Hùng đã đánh dấu lại và ghi nhớ, anh sẽ tránh được các cơ quan bẫy này.
Thật đáng thương cho nhóm người của "Liệp Hộ Môn", không lâu sau khi đi lên núi, đã gặp phải vô số các loại bẫy, bị thương nhiều vô số kể.
Khi "Hoàng Long" và "Cẩm Y Vệ" đến, trưởng làng Trương Chính Sơ đã với họ rằng đã có một nhóm người đuổi theo bằng con đường nhỏ phía sau núi rồi.
Mục tiêu của những người này là Triệu Hùng và Thẩm Văn Hải chứ không hề có ý định giết hại nhiều người. Nhìn thấy người của "Tài Trang" rất phối hợp nên đã tha cho và lần lượt đi đến con đường nhỏ phía sau để đuổi theo nhóm người của Triệu Hùng.
Bọn chúng không phải là người quen thuộc địa hình nơi này, không giống như nhóm của Triệu Hùng, có Thẩm Văn Hải chỉ đường. Vì thế, căn bản là không đuổi kịp nhóm của Triệu Hùng.
Vào lúc rạng sáng khoảng tầm ba giờ hai mươi phút thì nhóm của Triệu Hùng cuối cùng cũng đến được trạm canh gác ở địa phận của "Huyện Quan".
Tại trạm canh gác đã có tăng cường thêm rất nhiều người, vốn dĩ ban đầu chỉ có khoảng mười người mà thôi. Thế nhưng bây giờ lại có hơn ba mươi người, có thể nói là lực lượng canh gác rất hùng hậu.
Những người này đều không phải là người bình thường, họ đều là người của "Tây Giao" hoặc là của "Cẩm Y Vệ" và "Bàn Thiệu Môn", những lực lượng này đều là cao thủ khét tiếng trên thế giới. Ngay cả khi không phải là người của "Bảng Võ Thần", thì khả năng chiến đấu thực tế, cũng chắc chắn có thể đạt đến mức một chọi ba.
Trần Văn Sơn quan sát một lúc xong thì liền nói với Trần Húc: "Cậu chủ, đây chỉ là một trạm canh gác ở lối vào của Huyện Quan mà thôi, chắc chắn rằng trạm canh gác ở lối ra khỏi Huyện Quan còn đông người hơn nữa. Tôi đã liên lạc với nhóm người của Liêu Minh rồi, phải mất khoảng tầm một tiếng đồng hồ nữa thì bọn họ mới đến được đây. Cần phải đợi quân chi viện đến phối hợp thì mới có thể thành công đột phá vòng vây được."
Triệu Hùng rất đồng ý với quan điểm của Trần Văn Sơn, anh nói: "Cậu nói đúng, chúng ta vẫn phải chờ đợi. Như thế này, một lát nữa khi đột phá vòng vây, hãy để Nông Tuyền cùng với Mã Tam Khất và Mã Tứ Tráng xung kích ở phía trước, cậu cùng với Mã Đại Lí và Mã Nhị Trực bọc hậu ở phía sau, còn tôi sẽ bảo vệ Thẩm Văn Hải và Thẩm Tấn Phát. Chỉ cần hợp sức được với nhóm người của Liêu Minh, chúng ta nhất định sẽ có được cứu viện."
Trần Văn Sơn gật gật đầu, nói: "Quyết định như vậy đi!"
Trần Văn Sơn gọi Nông Tuyền qua sau đó dặn dò đường đi nước bước. Bảo anh ta ra tay không được do dự, càng không được quá hiếu chiến, phải lấy việc phá vỡ vòng vây làm mục tiêu.
Đối diện với việc phải trái đúng sai trước mặt, Nông Tuyền tỏ ra rất hiểu rõ.
Nông Tuyền vỗ ngực nói: "Yên tâm đi, mọi việc cứ giao phó cho tôi!"
Thời gian chầm chậm trôi qua, khoảng tầm hơn ba mươi phút sau, Trần Văn Sơn đang nghe ngóng tình hình thì nghe thấy ở phía sau núi có âm thanh truyền tới. Anh liền không do dự mà đi ra phía sau núi xem xét, lập tức nhìn thấy phía sau núi có ánh sáng mờ mờ vọng đến.
"Hỏng rồi!" Trần Văn Sơn nhỏ giọng nói. "Cậu chủ, bọn người từ Tài Trang đuổi đến đây rồi. Chúng ta lập tức phải đột phá vòng vây ngay."
Triệu Hùng gật đầu, nói: "Được!"
Thời cơ không chờ một ai, nếu như không nhanh chóng phá vỡ vòng vây, thì nhất định sẽ bị những người đang ở phía sau núi đuổi đến kịp, lúc đó e là sẽ bị hai gọng kìm trước sau kẹp chặt.
Nông Tuyền cùng với Mã Tam Khất và Mã Tứ Tráng đã chuẩn bị tốt việc nghênh chiến, chỉ còn đợi nhìn thấy một tín hiệu ra lệnh đột phá vòng vây của Trần Văn Sơn.
Nông Tuyền dẫn đầu xung trận, Mã Tam Khất và Mã Tứ Tráng nối bước theo sau, ba người hợp thành một đội, chẳng mấy chốc mà đã áp sát địa phận của trạm canh gác.
Người của trạm canh gác sau khi phát hiện có người tấn công liền lập tức hô hào báo hiệu. Lớn tiếng thông báo: "Có người đột nhập!"
"Giết hết cho ta!"
Nông Tuyền vừa vung nắm đấm một phát thì liền trực tiếp đánh bay hơn mười mấy tên địch.
Mã Tam Khất và Mã Tứ Tráng cũng mau chóng vào trận chiến, ba người họ giống hệt như những con hổ khát mồi, cứ trực tiếp nhắm vào người của trạm canh gác mà ra tay.
Triệu Hùng một tay bảo vệ Thẩm Văn Hải, một tay giữ chặt Thẩm Tấn Phát ở phía sau, hai bên thì có Mã Đại Lí và Mã Nhị Trực áp sát bảo vệ.
Trần Văn Sơn chốt giữ vị trí sau cùng, tạo thành thế chiến đấu "hình thoi", nhằm đẩy nhanh tốc độ thoát khỏi vòng vây phía trước.
Biệt hiệu trên giang hồ của Nông Tuyền chính là "Nông phu tam quyền!", trúng một quyền thì sẽ bị ngã, trúng hai quyền thì bị thương, trúng ba quyền thì chỉ có nước chết. Điều này ám chỉ sức mạnh nói chung của các cao thủ trong “Bảng Võ Thần."
Một người nếu như không phải là người của Bảng Võ Thần, nhẹ thì sẽ bị đánh đến trọng thương, nặng hơn thì sẽ bị tàn phế, nếu ai không may mà phải đánh nhau trực tiếp với người của Bảng Võ Thần thì xem như khó mà bảo toàn mạng sống rồi!
Bên phía trạm canh gác có hai người là cao thủ của "Nhân Bảng". Có điều đều không phải là nhân vật có tiếng tăm được lưu truyền rộng rãi cho lắm.
Với sức mạnh chiến đấu khủng khiếp của Nông Tuyền, Mã Tam Khất và Mã Tứ Tráng hợp lại mà nói thì không thành vấn đề.
Lục Tiểu Xuyên, Đoan Mộc Lê và Ông Lai nhận được tình báo, không ngờ rằng nhóm của Triệu Hùng lại ranh mãnh như vậy, lựa chọn lúc nửa đêm mà đột phá vòng vây. Không cần nghĩ cũng biết được là nhóm người đi đến "Tài Trang" đã đi một chuyến tốn công vô ích rồi.
Sau khi nhóm người của Triệu Hùng tấn công trạm canh gác, vẫn cứ không thoát khỏi sự truy sát ở phát sau, nhóm người đuổi theo ở phía sau đã tiến sát gần kề.
Sau khi đến gần kề khoảng sân trống ở giữa "Huyện Quan", thì chỉ nhìn thấy trước mặt là một đám người đông nghìn nghịt, chí ít cũng phải hơn một trăm mấy người.
Nhìn thấy thế trận như này, Triệu Hùng trong lòng bỗng hẫng đi một nhịp.
Không ngờ "Liệp Hộ Môn", "Hắc Vũ Đảng" và "Tập đoàn Thiên Vương" bỏ ra nhiều công sức như vậy, đem đến đây rất nhiều người chỉ để vây bắt được Thẩm Văn Hải.
Có ba người đứng phía trước đám người này, chính là Lục Tiểu Xuyên của Tây Giao, Đoan Mộc Lê của Liệp Phiến Môn và Ông Lai của Liệp Hộ Môn.
Trước mặt thì có lực lượng hùng hậu chặn đánh, phía sau thì có một toán người đuổi bắt, bây giờ chỉ còn có thể trông chờ vào quân cứu viện của Liêu Minh đến giải vây mà thôi.
Lục Tiểu Xuyên từ trong đám người đi ra, nhìn sơ một lượt nhóm người của Triệu Hùng, vừa nhìn liền thấy Trần Văn Sơn.
"Ơ! Anh Văn Sơn, không ngờ là anh đến rồi, vẫn bình an vô sự chứ!" Lục Tiểu Xuyên nhếch miệng cười lạnh lùng và nói.