Triệu Hùng đến thành phố Long An với mục đích, là để giải cứu thầy Toàn và Hà Ngọc Kỳ. Nhưng khi biết rằng những người có tầm ảnh hưởng đều bị nhốt ở đây, anh cũng muốn cứu họ ra.
Lúc này Dương Hưng đang không ở thành phố Long An, từ tỉnh Thanh Hóa mà muốn đi sang đây, cũng phải mất ít nhất một tiếng trở lên.
Triệu Hùng rất muốn tìm hiểu xem, thực lực ở trong này như thế nào?
Một khi có cơ hội ra tay giải cứu, anh sẽ chuẩn bị hết sức để cứu những người này ra. Nếu không, cơ hội không thể bỏ lỡ, lỡ rồi sẽ không thể có lại.
“Bố con nhà họ Hà đâu?” Triệu Hùng hỏi tên thuộc hạ.
“Bố con nhà họ Hà nào ạ?” Gã có ngoại hình như kẻ trộm bối rối hỏi.
Triệu Hùng cố ý trợn trừng mắt lên nhìn hắn, quát: “Cậu ngu à! Đến bố con họ Hà còn không biết?”
“Đại... đại ca Thanh, ở Tả Hạng này chỉ giam giữ một người phụ nữ tên là Hà Ngọc Kỳ. Ngoài cô ta ra, ở đây không có bố con nhà họ Hà nào khác!”
Triệu Hùng nghe đến “Tả Hạng”, mới biết, ba con đường ở đây, phân thành “Tả Hạng”, “Trung Hạng” và “Hữu Hạng”.
Cũng may, từ người này, có thể nghe ngóng được chút tin tức của Hà Ngọc Kỳ. Có điều, nghe giọng điệu của người này, có vẻ thầy Toàn không bị giam giữ ở đây.
Triệu Hùng đặt tay lên vai hắn, nói nhỏ: “Cậu đi ra đây!”
Gã đàn ông đến cạnh bên Triệu Hùng.
Hỏi anh: “Đại ca Thanh, có gì cần dặn dò ạ?”
“Người anh em, thời gian cậu làm ở đây cũng chẳng ngắn ngủi gì. Có muốn thăng chức không?”
Gã đàn ông như kẻ trộm nghe xong, hai bên lông mày nhướn lên, cười cười: “Đại ca Thanh, anh đối xử với Bì Bát rất tốt. Nếu không nhờ có anh, em cũng không thể làm cai ngục của Trung Hạng. Nếu đại ca Thanh còn có thể cho em thăng chức, thì đại ca Thanh quả là quý nhân của em!”
Lúc này Triệu Hùng mới biết, biệt danh của người này là “Bì Bát”.
Triệu Húc ghé sát tai “Bì Bát” nói nhỏ: “Bì Bát, tôi nói với cậu, cậu không được nói cho người khác biết.”
“Vâng! Vâng! Đại ca Thanh yên tâm.” Bì Bát gật đầu.
“Anh Dương nói ở đây có nội gián, đặc biệt là những cao thủ của thiên bảng.”
“Cao thủ thiên bảng?” Bì Bát kinh ngạc, nói nhỏ: “Đại ca Thanh, ở đây ngoài anh em Hùng thị, thì chỉ có con ma ốm kia thôi. Chẳng lẽ trong ba người bọn họ, có ai là nội gián?”
“Ai mà biết chứ. Tôi nói cho cậu nghe, đây là mệnh lệnh bí mật của anh Dương, bảo tôi đi điều tra. Cậu giữ kín miệng cho tôi chút! Nếu điều tra ra ai là nội gián, đảm bảo cậu sẽ lời to, thăng chức vùn vụt luôn.”
Bì Bát đưa tay vỗ vỗ ngực, dáng vẻ rất tự tin, bảo đảm: “Đại ca Thanh yên tâm! Em sẽ không nói linh tinh đâu.”
“Ở đây, có bao nhiêu cao thủ địa bảng?” Triệu Hùng tiếp tục hỏi.
Bì Bát hoài nghi liếc nhìn Triệu Hùng: “Đại ca Thanh, nay anh cứ lạ lạ sao ấy.”
“Bớt lời đi, tôi hỏi cậu, tôi tự có tính toán của tôi.”
“Có mười hai cao thủ địa bảng! Gồm cả anh. Đại ca Thanh, sao đến cái này anh cũng không biết vậy?”
Triệu Hùng trừng mắt nhìn Bì Bát: “Cậu nói ít ít thôi. Nói cho cậu biết, bây giờ tôi là trợ thủ đắc lực của anh Dương, cậu làm việc với tôi, không ít lợi đâu. Đúng rồi, anh em Hùng thị và con ma ốm kia đâu?”
“Con ma ốm ở Tả Hạng, anh em nhà họ Hùng ở Hữu Hạng! Hữu Hạng là nơi nghỉ ngơi của chúng ta.”
Bì Bát nhíu nhíu mày, chỉ cảm thấy “Đại ca thanh” mà Triệu Hùng giả mạo, hôm nay có gì khác khác.
Triệu Hùng gần như đã hiểu rõ tình hình trong này, anh thầm nghĩ một chút.
Ba cao thủ “thiên bảng”, mười hai cao thủ địa bang. Xem ra, nơi đây không phải “thánh đàn” của Hoàng Long, chỉ là nhà tù tư nhân được xây dựng đặt tại Long An của Hoàng Long.
Hoàng Long đúng là lòng lang dạ sói, bắt những người giàu có, còn bắt cả những nhà khoa học có chuyên môn, có đóng góp, nhốt hết ở đây.
Chỉ cần Trần Văn Sơn phối hợp tốt, Triệu Hùng chắc chắn, có thể phá hủy nhà tù tư nhân này của Hoàng Long, cứu hết những người bị giam giữ ở đây ra.
Duy chỉ có một điều làm Triệu Hùng tiếc nuối, thầy Toàn không có ở đây. Thiết nghĩ, phá hủy nhà tù tư nhân ở Long An, Hoàng Long sẽ không bỏ qua đâu.
“Đi, đến Hữu Hạng với tôi, nhìn qua con nhóc nhà họ Hà. Anh Dương nói, con nhóc này rất quan trọng. Đợi khi nào có cơ hội, tôi đưa nó sang đây cho cậu.”
Bì Bát nghe xong, vui vẻ nói với Triệu Hùng: “Cảm ơn đại ca!”
Ở đây Bì Bát là cai ngục, phụ trách việc cai quản phạm nhân.
Đại ca Thanh luôn nghĩ cho hắn như vậy, ban đầu Bì Bát còn nghi ngờ Triệu Hùng, nhưng giờ đây lại bị Triệu Hùng đánh lạc hướng, vui vẻ đến lú não luôn.
Bì Bát đưa Triệu Hùng đến “Hữu Hàng”, Hữu Hàng giam giữ bốn người, một trong số đó là Hà Ngọc Kỳ.
Ba người kia, vừa nhìn đã biết là người luyện võ công, vì huyệt thái dương của họ lồi lên thấy rõ.
“Đại ca Thanh! Sao anh lại đến đây?” Một gã đàn ông vừa mập vừa lùn hỏi Triệu Hùng.
Bì Bát chấn chỉnh lại gã đàn ông mập lùn: “Vương béo, đại ca Thanh đến đây kiểm tra. Cậu nói năng kiểu gì đấy?”
Người được gọi là “Vương béo”, trợn mắt nhìn Bì Bát, cung kính nói với Triệu Hùng: “Đại ca Thanh, em nghe nói bên ngoài xảy ra chuyện. Không phải anh đang dẫn người đi ra ngoài giải quyết mấy tên trộm đó sao ạ?”
“Tôi bảo bọn họ đi rồi!” Triệu Hùng thờ ơ, nhìn người có trách nhiệm trông coi là Vương béo, nói: “Vương béo, nói cho cậu biết! Những người ngoài đó, đến để cứu đám phạm nhân bị giam giữ ở đây. Nếu các cậu không làm tròn nhiệm vụ, anh Dương chắc chắn sẽ không tha cho các cậu đâu.”
Vương béo sợ đến toát mồ hôi lạnh, run rẩy nói: “Em biết rồi ạ!”
Triệu Hùng nói nhỏ với Bì Bát đứng cạnh: “Hỏi cậu ta, con ma ốm đi đâu rồi?”
Bì Bát hỏi Vương béo: “Béo, Phạm Vô Bệnh đâu?”
“Đang nghỉ ngơi trong phòng!”
Triệu Hùng “A!” một tiếng, nhìn thấy Hà Ngọc Kỳ đang ngồi trong phòng giam, cúi đầu âu sầu, không biết đang nghĩ ngợi gì.
Anh chậm rãi bước đến phòng giam của Hà Ngọc Kỳ, hỏi: “Con nhóc họ Hà, ông cụ nhà cô đâu?”
Hà Ngọc Kỳ trừng mắt nhìn Triệu Hùng, vẫn giữ dáng vẻ im lặng, một lời cũng không nói!
Triệu Hùng thấy Hà Ngọc Kỳ không để ý đến mình, cố ý ho nhẹ một tiếng.
Tiếng “khụ!” này làm Hà Ngọc Kỳ giật mình thảng thốt.
Bởi, tiếng “khụ” quen thuộc này, cô không thể quên hơn được nữa, đúng là tiếng của Triệu Hùng.
Hà Ngọc Kỳ ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn thẳng vào Triệu Hùng.
Cô biết Triệu Hùng tinh thông thuật dịch dung, trước đây khi cô và Triệu Hùng bôn ba, Hà Ngọc Kỳ cũng đã từng giả mạo người khác.
Triệu Hùng cố ý nói với Hà Ngọc Kỳ: “Con nhóc thối này! Cô không nói, cẩn thận tôi đánh cái mông cô đấy. Thật đúng là không đánh không được mà.”
Nghe thấy lời này của Triệu Hùng, Hà Ngọc Kỳ không còn nghi ngờ gì nữa, cô biết rằng người trước mặt, là Triệu Hùng giả dạng đến cứu mình.
Cô ngày đêm hi vọng, mong ngóng, cuối cùng cũng đợi được ngày Triệu Hùng đến!
Ánh mắt Hà Ngọc Kỳ lộ rõ vẻ cuồng nhiệt, cô mỉm cười, đáp lời Triệu Hùng: “Đồ đáng ghét, sớm không đến, muộn không đến! Tôi ghét anh chết mất thôi.”
Bì Bát và Vương béo nghe xong, bật cười ha hả.
Vương béo nói với Triệu Hùng: “Đại ca Thanh, không phải con nhóc này thích anh rồi đó chứ?”