“Tên nhóc kia, quả nhiên là cậu!” Tần Ưng tức giận nói.
Nông Tuyền cũng không hề tỏ ra kém cạnh, đáp trả: “Sao nào, muốn đánh nhau hả?”
Triệu Hùng nhắc nhở Nông Tuyền một câu: “Nông Tuyền!”
Nông Tuyền trừng mắt nhìn Tần Ưng, nếu không phải Triệu Hùng ngăn lại, thì hôm nay, cậu ấy nhất định phải cho Tần Ưng một trận.
Kim Trung lo lắng sẽ xảy ra xung đột, vội đứng dậy nói với Triệu Hùng: “Hùng à, các cậu cứ nói chuyện đi! Tôi sẽ đưa Nông Tuyền và Đường Thất ra bên kia chờ.”
“Không cần! Tên nhãi nhà cậu đi với tôi.” Tần Ưng nói với Triệu Hùng.
Dù Tần Ưng có phải là người nhà họ Tần hay không cũng không thành vấn đề. Triệu Hùng vốn là người tài cao lớn mật, không sợ Tần Ưng sẽ giở trò.
Triệu Hùng nói với Kim Trung: “Trung, các cậu đợi tôi ở đây là được, tôi đi một lát rồi về!”
Kim Trung gật đầu, đáp lại một tiếng.
Triệu Hùng đi theo Tần Ưng qua một đoạn của khu đèn đỏ ở trong quán bar, đến một phòng làm việc phía sau cánh cổng sắt nặng nề.
Trong phòng làm việc chỉ có Tần Ưng và Triệu Hùng.
Tần Ưng nhìn chằm chằm Triệu Hùng, hỏi: “Cậu không phải Triệu Hùng?”
Triệu Hùng không đáp, mà hỏi lại: “Bức thư kia là anh gửi cho tôi à?”
“Người có chí, chuyện tất thành, đập nồi dìm thuyền, Đồng Quan nước Tần cuối cùng cũng thuộc về nước Sở.” Tần Ưng nói với Triệu Hùng.
“Người gắng sức, trời không phụ, nằm gai nếm mật, nước Việt ba nghìn binh lại diệt được nước Ngô.” Triệu Hùng đáp.
Tần Ưng thấy Triệu Hùng đối đáp trôi chảy thì hỏi: “Cậu thật sự là con trai chị Uyển sao?”
“Không sai!” Triệu Hùng vươn tay tháo bỏ mặt nạ xuống, để lộ ra diện mạo vốn có.
Khi đưa tin trên các phương tiện truyền thông, Tần Ưng đã từng thấy ảnh của Triệu Hùng. Vì vậy, ông ta liền nhận ra khuôn mặt của anh.
Thấy người trước mặt thật sự là Triệu Hùng, Tần Ưng kích động nói: “Hùng, thật sự là cháu sao? Cậu là Tần Ưng, con trai thứ của ông ngoại Sáu đây. Vì muốn che dấu thân phận nên mới đổi tên là Tần Ưng.”
Triệu Hùng gật đầu, hỏi Tần Ưng: “Cậu, tại sao cậu lại gia nhập Hội Minh Quân?”
Tần Ưng nói: “Cháu đã thành lập Ngũ Tộc Thôn, chắc phải biết bí mật giữa năm gia tộc chúng ta và Am Cẩu.”
“Cháu biết!” Triệu Hùng gật đầu.
“Cậu tham gia vào Hội Minh Quân là để chiến đấu chống lại Am Cẩu.”
Triệu Hùng cười nói: “Cậu à, Am Cẩu mạnh hơn cậu tưởng rất nhiều. Đừng nói là Hội Minh Quân của cậu, cho dù có thêm cả Liên minh Tứ Phương và Tập đoàn Văn Ngạn cũng không phải là đối thủ của Hoàng Long, mà đây lại không chỉ là Hoàng Long thôi đâu.”
Lông mày của Tần Ưng xoắn lại thành một sợi dây thừng, ông ta nói với Triệu Hùng: “Vậy thì chúng ta có thể làm gì? Chẳng lẽ để mặc cho Am Cẩu sát hại chúng ta sao?”
“Làm sao có thể để mặc bọn chúng càn quấy được? Không phải cháu đã lập nên Ngũ Tộc Thôn để đối đầu với chúng hay sao?”
Tần Ưng nhìn chằm chằm Triệu Hùng, hỏi: “Vậy nếu cháu đã biết đó là cậu, tại sao lại giúp Cốc Phương của Liên minh Tứ Phương? Nếu cháu không can thiệp, cậu đã có thể giết Cốc Phương và giải thể Liên minh Tứ Phương rồi.”
“Cậu có thù với Liên minh Tứ Phương à? Tại sao cậu lại muốn giết Cốc Phương?”
“Không có lý do gì hết! Thế giới này vốn dĩ là cá lớn nuốt cá bé. Nắm đấm mới chính là chân lí! Cậu chỉ muốn tăng cường sức mạnh để chiến đấu với Am Cẩu thôi.”
Triệu Hùng lắc đầu, hỏi: “Cậu, hiện tại tu vi của cậu đang ở trong top một trăm của Nhân bảng, đúng chứ?”
“Ừ, xếp thứ bảy mươi trong bảng.”
Triệu Hùng nói: “Hoàng Long, Tây Giao, Cẩm Y Vệ và Bàn Thiệu Môn, mỗi thế lực đều có rất nhiều cao thủ. Chưa kể đến cao thủ của Thiên bảng, Địa bảng đã có một đống người tài rồi. Nếu họ biết danh tính của cậu, phái người đến ám sát, thì cho dù cậu là ông trùm của thế lực ngầm số một ở tỉnh, cũng không thể ngăn nổi bọn họ.”
“Vậy cháu bảo chúng ta cứ ngồi chờ chết hay sao?” Tần Ưng tức giận hỏi.
Triệu Hùng không ngờ tính khí của Tần Ưng lại nóng nảy như vậy.
Người có tính cách như ông ta mà vẫn chưa bị Hoàng Long tìm ra thân phận thì đúng là kỳ lạ.
Giờ thì Triệu Hùng lờ mờ đoán được, có lẽ gia đình của Tần Lục Gia thực ra đã sớm nằm trong sự giám sát bí mật của Hoàng Long.
Dẫu sao thì Tần Ưng cũng là người bề trên, Triệu Hùng kiên nhẫn giải thích: “Cháu không có ý bảo cậu ngồi chờ, mà muốn các cậu chuyển đến Ngũ Tộc Thôn của cháu. Còn nếu như cậu nhất định phải ở lại tỉnh để phát triển thế lực thì cháu sẽ giúp.”
“Cậu, cậu có phải là người đứng đầu Hội Minh Quân không?” Triệu Hùng hỏi.
Tần Ưng lắc đầu không nói: “Không phải, là Kế Lập Quân, ông chủ của Khu đô thị Tử Minh. Cậu ấy là anh em tốt của cậu! Có thể nói, Hội Minh Quân là nơi mà bọn cậu sát cánh cùng nhau.”
“Kế Lập Quân?”
“Cậu ấy không thường xuyên lộ diện!”
“Vậy nếu có cơ hội, cậu hãy dẫn cháu đi gặp anh ấy!” Triệu Hùng nói.
“Được!” Tần Ưng gật đầu.
“Hùng này, ông ngoại Sáu muốn gặp cháu, hãy cùng cậu về nhà một chuyến đi!”
“Hôm nay sao?”
“Ngày mai!”
“Vậy được!” Triệu Hùng gật đầu.
Tần Ưng lấy địa chỉ đã viết sẵn từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Triệu Hùng, nói: “Đây là địa chỉ nhà chúng ta, sáng mai cháu đến trước mười giờ là được.”
Triệu Hùng nhìn một lượt, bỏ mảnh giấy ghi địa chỉ vào túi rồi nói: “Ngày mai cháu sẽ đến đúng giờ! Đúng rồi, cậu này, cậu đừng tấn công Cốc Phương của Liên minh Tứ Phương nữa, cháu cảm thấy Cốc Phương là người tốt, muốn đưa anh ấy trở thành người của mình, đưa anh ấy trở về đúng đường.”
Tần Ưng lạnh giọng nói: “Vậy thì cháu không hiểu người đã đi trên con đường một đi không trở lại này rồi, một khi đã đặt chân lên con đường này thì khó mà quay đầu lại.”
“Còn phải xem người đó có muốn quay đầu hay không, chỉ cần muốn lên bờ, dù đen cũng có thể rửa thành trắng.”
Nghe Triệu Hùng nói vậy, Tần Ưng đáp: “Vậy thì cậu hứa với cháu, trong thời gian này cậu sẽ không ra tay với anh ta. Cậu muốn xem xem, cháu sẽ làm thế nào để tẩy trắng anh ta?”
“Cảm ơn cậu!” Triệu Hùng mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên Triệu Hùng và Tần Ưng gặp nhau.
Theo Triệu Hùng thấy, Tần Ưng là một người hữu dũng vô mưu. Bảo ông ta đi đánh nhau thì còn được, chứ nếu muốn đối phó với Am Cẩu thì còn thua xa.
Tuy nhiên, việc một cao thủ trong năm gia tộc lớn có thể lọt vào Bảng Võ Thần và nằm trong top một trăm của Nhân bảng là điều không hề dễ dàng.
Sau khi hai người nói chuyện xong, Triệu Hùng rời đi cùng Kim Trung, Nông Tuyền và Đường Thất.
Trên đường trở về, Nông Tuyền phàn nàn: “Cậu chủ, người đàn ông kia thật sự là cậu của cậu sao?”
“Ừ!” Triệu Hùng đáp.
Nông Tuyền nói: “Tính tình người này quá ngang ngược, tôi thật sự muốn đấm cho ông ta vài cú!”
Triệu Hùng bật cười, nói với Nông Tuyền: “Cậu đang nói cái gì vậy. Ông ấy là cậu của tôi, cậu nếu động vào ông ấy, tôi còn mặt mũi nào gặp ông ngoại Sáu nữa?”
Kim Trung hỏi: “Hùng, cậu có biết ông ngoại Sáu sống ở đâu không?”
“Tôi biết! Ông ngoại Sáu muốn gặp tôi, hẹn tôi ngày mai gặp.”
“Cũng tốt! Đã đến lúc gặp mặt rồi.” Kim Trung nói.
Kim Trung biết điều gì nên hỏi và điều gì không nên hỏi, cũng không đào tận gốc rễ, truy hỏi về chuyện của Tần Lục Gia nữa.
Triệu Hùng trở về căn phòng ở khách sạn Kim Nguyên, Lý Thanh Tịnh nghe thấy tiếng mở cửa liền tỉnh dậy.
Cô ngủ không được ngon, trong lòng luôn nghĩ đến Triệu Hùng.
Đèn đầu giường trong phòng vẫn chưa tắt.
Ánh tràn ngập căn phòng, khiến cho bầu không khí trở nên ấm áp và lãng mạn.
Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng: “Anh gặp được người chưa?”
“Gặp rồi! Là con trai thứ của Tần Lục Gia, Tần Doanh, tên giả là Tần Ưng.”
Triệu Hùng vừa cởi áo khoác vừa nói: “Thanh Tịnh, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai anh sẽ dẫn em đi gặp ông ngoại Sáu.”