Một bữa cơm này, Ngô Mậu quan sát tôi rất nhiều lần. Tôi chỉ hòa nhã nhìn qua Ngô Mậu một cái, rồi không chú ý y nhiều thêm nữa. Đến lúc ăn xong, Ngô Mậu cũng chẳng nói thêm gì khác. Tuy trời tối, nhưng Phùng Bảo và Phùng Quân cũng không nói tiếp tục nghỉ ngơi, mà trực tiếp lái xe lên đường. Lần này đi đường bèn bình thường hơn rất nhiều, khoảng chừng lái tầm mười tiếng đồng hồ, liền tìm thấy một khu phục vụ nghỉ ngơi. Khoảng hai ngày sau, núi ở xung quanh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.