Tuy rằng lão già này đã như cây khô gốc mục, đầu tóc bạc phơ, mắt mờ chân chậm. Nhưng nhìn đối diện với ông ta, cái cảm giác quen thuộc đó lại điên cuồng sinh ra. Ông ta chẳng phải Liễu Tam Nguyên, thì là ai?! Chỉ là thời gian vỏn vẹn hai ngày thế này, mà Liễu Tam Nguyên đã lại biến thành bộ dạng già nua đến vậy sao? Gần như là đã đến bên rìa của dầu hết đèn tắt, gần đất xa trời?! Thân người tôi cứng đờ từng đợt, ánh mắt nhìn đối diện...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.