Trên hàng ghế sau, Thẩm Kế cũng mồ hôi đầm đìa, cô ta thò người ra, động tác giống như đang sắp xếp lại xác chết cho Tưởng Bàn. Tôi nhìn cô ta, cô ta cũng ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt toàn là vẻ ngơ ngác, cúi đầu nhìn đôi tay mình... “Tôi không biết tại sao... Vừa nãy anh đột ngột xuống xe, tôi liền không khống chế được mà trèo qua, đây là trúng vong?” Thẩm Kế như đã tỉnh người lại, nghi ngờ sợ hãi nói. Tôi mò lấy điện thoại ra, nhìn thời gian một...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.