Trong chớp mắt, tôi đã chạy đến chân núi, đẩy mấy bà thím ăn mặc lòe loẹt đang múa ương ca kia ra. Chạy đến bên cạnh quan tài, thở hồng hộc ôm lấy ngực, nói với Liễu Chí một câu: “Người không được chôn ở đây.” Liễu Chí vốn đang cười híp mắt. Nghe tôi nói xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, gã nheo mắt nhìn tôi, nói một câu: “La Thập Lục? Nếu tao nhớ không nhầm, thì mày với Lưu Văn Tam là cùng một giuộc với nhau đúng không?” “Cậu tao bỏ mạng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.