Sau khi mở cái bọc vải ra xong, đập vào mắt bèn là Dương Công Bàn. Chiếc đĩa đồng vuông vuông vức vức, ở giữa là khay tròn hơi lồi lên, kim chỉ hơi hơi hình thành kim xoay... Âm thanh rè rè đã lâu không nghe thấy, vô cùng rõ nét. Lại lần nữa nâng Dương Công Bàn trong lòng bàn tay, cái cảm giác không cầm nổi Dương Công Bàn lên ở Hồng Hà lần trước đã biến mất không còn nữa. Giống hệt không khác gì trước đây, thậm chí còn có một thứ cảm giác có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.