Lão điếc bảo với tôi, trong lòng lão chỉ có hối hận. Lúc dẫn theo cu Thanh tháo chạy, lão bèn nên nhịn luôn một hơi, tới Sa Thành mới nghỉ. Nhưng sự việc đã phát sinh rồi, cho dù hối hận, cũng chẳng còn khả năng làm lại lần nữa. Tưởng Bàn dùng vải trắng vẽ phù, đem xác chết con trai lão bọc lại, đồng thời trấn xác. Vừa hay bên cạnh con sông đào khô cạn đó có một cái giếng. Kỳ thực cái giếng lúc đó cũng là người của Sa Trấn đào ra, là để...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.