Đồng tử mắt tôi co lại thành một chấm nhỏ. Ban ngày ban mặt, bao nhiêu máu thế này, mà nhà họ Sài không dọn? Giây tiếp theo tôi liền biết, không phải là như vậy... Tất cả những thứ này dường như chỉ là ảo giác, máu và vết chân đã biến mất không còn nữa... Tôi cúi đầu nhìn điện thoại một cái, thời gian đã qua giờ ngọ chính khắc một phút. “La tiên sinh, có vấn đề?” Phùng Chí Vinh hạ thấp giọng hỏi. Lúc này mặt Sài Dục cũng đầy thắc mắc, kèm thêm cả...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.