Chẳng mấy chốc đã về đến nhà, trong sân quá mức hỗn loạn. Về đến trong căn phòng của bà nội, tôi ôm cái rương gỗ kia vào trong lòng, cuối cùng cũng ổn định tâm trí. Sau khi lại ra khỏi thôn, tôi mới phát hiện, bên ngoài đỗ một chiếc xe. Cửa xe để mở, Liễu Dục Chú và Trần mù đều ở trên xe, trước xe có người đang đi qua đi lại, đây chẳng phải chính là Phùng Bảo sao? Tôi bước qua cây cầu bằng gỗ xà nhà, Phùng Bảo chạy lại dìu tôi, hắn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.