Tôi thở hắt ra một hơi dài, để tư duy của mình bình ổn trấn tĩnh lại. Lưu Văn Tam từ trong gian chính đi ra, hỏi tôi có nhìn ra tý gì chưa? Tôi cười cười đáp: “Vẫn đang xem, làm gì có chuyện dễ dàng nhìn ra vấn đề như thế?” Lưu Văn Tam gật gật đầu, nói bảo tôi xem thêm lúc nữa, rồi đi qua bên nhà lão Liễu ăn cơm. Vợ với con lão ban nãy đều qua đây rồi, mời chúng tôi qua đó. Tôi ngẩn ra một cái, bèn nhớ lại khi đó...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.