Mục lục
Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà nội lại im lặng.

Mãi một lúc sau mới nói: “Đây cũng là lý do bà đưa cháu đi theo, bố cháu không biết bị thứ gì làm hại.”

“Cái thứ đấy chắc chắn chẳng tốt đẹp gì, nếu không phải mẹ cháu đưa cháu về, chắc cháu cũng bị nó hại rồi.”

“Người trong thôn, bình thường làm gì dám đánh cháu như thế?” Tôi lập tức cảm giác toàn thân nổi da gà.

Tôi bất chợt nhớ lại mấy gậy mà thợ mộc Lưu đánh tôi, cùng ánh mắt hung hãn của lão, và cả ánh mắt giống nhau của những người khác trong thôn.

Đúng vậy, bao nhiêu năm nay, dân trong thôn đều sợ tôi.

Vụ huyết án của nhà thợ mổ lợn, giống như con dao treo trên đầu mỗi người!

Nhưng bọn họ cũng chỉ là sợ tôi, tránh tôi thật xa, chứ không có thù oán sâu nặng gì với tôi!

Lúc tôi đi vớt xác bố, bọn họ lại như phát điên vậy, có mấy người còn định đánh chết tôi thật!

“Được rồi Thập Lục, bà đưa cháu đến chỗ Lưu Văn Tam, cũng chẳng phải việc gì lớn cả, chỉ là nó vớt xác cả mấy chục năm, đi với nó, sẽ an toàn hơn ở nhà nhiều. Thôi đi ngủ đi.” Bà nội cười cười với tôi.

Tôi về phòng mình, nhưng trong tâm cứ cảm giác có gì đó không đúng.

Bà nội chắc chắn không nói tất cả cho tôi biết. Bà tuyệt đối còn biết thêm gì đó nữa...

Ở trong thôn, rốt cuộc là kẻ nào muốn hại cả nhà chúng tôi? Thậm chí còn không sợ mẫu sát hung dữ như mẹ tôi?

Nằm trên giường, tôi cứ nghĩ ngợi lung tung, cảm giác mệt mỏi cũng ập tới rất nhanh.

Ngày hôm sau, đến lúc tôi tỉnh lại, thì nắng đã chiếu đến mông rồi.

Bụng réo cồn cào, đói đến mức da bụng dính đến tận lưng, mùi cháo thơm lừng bay vào mũi.

Tôi dựng người dậy, qua quýt mặc quần áo vào, rồi đẩy cửa bước ra.

Trên cái bàn gỗ đặt trong sân, bày ba tô cháo, cá muối, quẩy và bánh rán.

Lưu Văn Tam húp cháo sùm sụp, còn bà nội thì ăn từng miếng nhỏ một.

Lão cười gọi tôi: “Thập Lục, nhanh ra ăn sáng!”

Tôi vội đi ra, ăn ngấu ăn nghiến cho đầy bụng, mới cảm giác tinh thần tỉnh táo lại, người coi như cũng lấy lại sức.

“Lưu âm bà, bà nói xem, chúng ta đến lúc nào mới nhận đơn tiếp theo được?”

Lưu Văn Tam đã ăn xong, trong mắt ánh lên vài phần khao khát, nhìn bà nội.

Bà nội cụp mắt: “Cái thân già này, không lăn lộn được như thanh niên chúng mày, cứ nghỉ ngơi vài hôm đã.”

Lưu Văn Tam cười ngượng: “Xong luôn!”

Rồi lão mới giải thích: “Lưu âm bà, không phải Lưu Văn Tam tôi giục bà ra tay, cả đêm qua tôi cũng chẳng ngủ mấy!”

“Tối qua chúng ta vớt vị khách quý ở vũng Lương lên, nhà họ Vương không nói ra ngoài, nhưng người canh tôi thì cả đống, điện thoại của tôi bị gọi cháy máy luôn rồi, tôi mà không cho họ thông tin chính xác, chắc cổng nhà tôi đến bị họ dẫm nát mất.”

Tim tôi đập thình thịch, lí nhí hỏi: “Thế, bà nội, cháu đi thử với chú Văn Tam một chuyến được không?”

Bà nội ngẩng đầu lên, khẽ chau mày: “Thập Lục, vãng sinh chú cháu học thuộc chưa?”

“Có xem qua một lượt, đoạn đêm qua bà niệm cháu thuộc rồi. Phần còn lại cũng không khó nhớ.” Tôi thật thà đáp.

Bà nội trầm ngâm một lúc.

“Thêm ba hôm nữa, mấy ngày này cháu xem xét cho rõ ràng mấy món đồ của bà để trong rương, học thuộc lòng từng đoạn vãng sinh chú.” “Ba ngày sau, nếu con bé nhà họ Vương mà không có vấn đề gì, thì có thể đi.”

Tim tôi lại đập thịch một cái.

Lưu Văn Tam cũng gật đầu nghĩ ngợi.

Buổi sáng Lưu Văn Tam đi ngủ bù một giấc, tôi thì ngồi trong sân học vãng sinh chú.

Vãng sinh chú tổng cộng có mười ba đoạn, đối với từng mức độ oán khí khác nhau của mẫu tử sát, thì có phương thức đối ứng khác nhau.

“Sinh hài linh, tránh dương quan. Thai đủ tháng, đặt hối danh. Mười hai tháng, cống nến hương, đỡ âm linh!”

Tối qua bà nội dùng là đoạn thứ nhất, đại loại như nghi lễ khởi động, là nói rõ với xác mẫu và âm thai, hứa hẹn sẽ giúp âm thai ra đời!

Nếu như thế vẫn không khiến xác mẫu yên lòng, âm thai yên ổn ra đời, thì thuộc vào loại tương đối khó nhằn.

Đoạn thứ hai thì là: “Tử mẫu sát, trời không dung, âm sai đến, vào vạc dầu, lục đạo cấm, ngục tì sống!” Đây coi như là lời cảnh cáo! Nói với xác mẫu tử rằng nếu hóa sát, thì sẽ không được trời đất dung nạp, bị quan âm sai đến bắt bỏ vào vạc dầu, lại còn không được đầu thai, bị đưa xuống mười tám tầng địa ngục chịu khổ!

Đến đoạn sau, tôi đọc rất chậm, ghi nhớ lại càng chậm hơn. Giống như đây không đơn giản chỉ là mười mấy chữ, mà còn bao hàm đạo lý lớn lao vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK