“Mày, có bản lĩnh đó không?” Trong tầm nhìn, Mạnh Hân Thư kỳ thực đều không mở miệng nói, chỉ đứng yên như thế. Nhưng âm thanh trống rỗng chết chóc lại rền lên bên tai tôi, vang vọng không ngừng. Việc này giống như ảo giác vậy. Trên trán tôi càng nhiều mồ hôi hơn. Lời này của Mạnh Hân Thư cũng không phải sai, mẹ tôi cho dù có dữ, nhìn trông cũng chỉ bình bình thường thường, đương nhiên mẹ hóa sát lâu hơn, chắc chắn cũng có chỗ khác biệt. Chỉ là sự hung dữ của...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.