Cơ thể tôi cũng hơi hơi cứng đờ, trầm mặc một lát, lại nhìn sang Liễu Dục Chú và Ngô Mậu. Bây giờ tôi mới phát hiện, kỳ thực đến cả trên khuôn mặt của Liễu Dục Chú cũng hơi có vẻ mệt mỏi. Đương nhiên, gã sợ rằng cũng giống hệt tôi, thứ mệt mỏi chỉ là cơ thể, còn tinh thần thì đang tập trung một cách trước giờ chưa từng có. Còn về Ngô Mậu, y rõ ràng chẳng có mấy tinh thần, phờ phạc dựa lên rìa tường thành, như có thể ngồi bệt ra bất cứ lúc nào. Quan
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.