Lồng ngực tôi đầy phẫn nộ, không nhịn nổi, bèn đá một phát xả hận. Bia đá dù sao cũng là đá tảng, tôi làm sao mà đá đổ được, trên chân đau đớn từng cơn, có điều cũng khiến tôi tỉnh táo hơn rất nhiều. Trần mù nhanh chóng giơ tay ra, đỡ lấy vai tôi, hạ giọng nói: “Tập trung tinh thần, bình tĩnh.” Tôi cực lực điều chỉnh hơi thở, chằm chằm nhìn cánh cổng lớn màu đỏ chu sa mất mấy giây, rồi mới cúi đầu xuống, giọng khàn khàn nói: “Y chắc là ở trong...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.