Trên người bọn họ mặc vest đen xì, trong tay đều cầm các loại như dùi cui điện, không cầm dao, cũng không có gậy sắt, nhưng đều cho người ta một cảm giác áp lực khó thấy. Hai người dẫn đầu là Phùng Bảo và Phùng Quân. Lần này, đám người mà Lưu Hiển Hách gọi đến hoảng hồn thật. Tôi còn nghe thấy có đứa chửi địt, Phùng Bảo với Phùng Quân nhà họ Phùng đều đến rồi, đá phải tường sắt rồi... Giây tiếp theo, Phùng Bảo giọng như chuông lớn hô lên một tiếng. “Bắt hết...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.