Ánh trăng đã tối mờ hơn không ít, mà chiếu rọi vào trong cái rương, vẫn cứ toát ra một thứ ánh sáng màu vàng. Bên trong cái rương sắt, hóa ra xếp đầy ắp toàn là ‘cá vàng to’! Tôi nuốt một miếng nước bọt, mới hiểu ra tại sao Phùng Khuất lại phải canh ở đây, còn nói cái thứ này bỏng tay khó nhằn... Nguyên cả một rương vàng ròng, cái kiểu tiền tài vô cớ thế này, lại chẳng bỏng tay khó nhằn à! Hà Thái Nhi cũng bị dọa cho không nhẹ, cũng chẳng nói...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.