Trời chiều ngày càng tối dần, xua tan tia sáng mặt trời cuối cùng, màn đêm buông xuống. Đèn đường mờ mịt, bên cạnh, Từ Thi Vũ mở đèn pin, soi lên vết chân kia. Thứ màu sắc ánh sắc xanh đó, vô cớ khiến tôi không rét mà run, trong chớp mắt vùng thái dương đã rịn ra một lớp mồ hôi. “Tại sao rải hùng hoàng lại xuất hiện vết chân... lại còn là màu xanh nữa? Có cách nói gì không?” Từ Thi Vũ nhỏ giọng dò hỏi. Trâu Vi Dân rõ ràng cũng rất hiếu kì...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.