Tôi ngẩn người, đúng là không biết, thời gian đã trôi qua lâu như vậy. “Đi thôi, qua nhà họ Phùng.” Tôi hít một hơi thật sâu, nói. Phùng Khuất lái xe lên đường, tôi nhắm mắt nghỉ ngơi. Kim Thuận Xương đích thực có vấn đề trên tướng mặt. Nhưng chuyện của Dư Sơn, đã cho tôi một bài học. Thêm nữa, Kim Thuận Xương cũng chẳng cầu đến trước mặt tôi. Chuyện không liên quan đến mình, tôi không cần thiết phải rước phiền phức vào người. Tuy rằng tôi biết xem tướng mặt, nhưng tôi không có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.