“Chú Trần, ở bên này!” Tôi cực lực đè nén để khiến cho giọng nói bình ổn, gọi một tiếng. Trần mù và Phùng Bảo vội vã đi tới bên cạnh tôi. “Hai người nhìn xem.” Tôi giơ tay lên, có điều Trần mù không hề ngẩng đầu, mà ngược lại quay đầu nhìn về hướng mà chúng tôi tới. Phùng Bảo thì tròn mắt tặc lưỡi, trong mắt hắn toát lên vẻ không thể tin nổi. “Khu nhà này, làm thế nào mà lơ lửng trên không được thế?” “Đúng là khó mà tưởng tượng được.” Phùng Bảo lẩm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.