Nước mắt của Từ Thi Vũ ào một cái liền rớt xuống. Run rẩy gọi một tiếng bố và mẹ. Trên trán tôi rịn ra không ít mồ hôi, bởi vì trên mặt xác chết này, đã bắt đầu mọc lông trắng ra rồi. Thảo nào mười năm vẫn không thối rữa, hóa ra là bạch sát! Nhưng tại sao lại gặp chúng tôi rồi mới hóa sát? Tôi đang chuẩn bị lôi Từ Thi Vũ rút ra ngoài, thì đúng vào lúc này, trên xà nhà lại có âm thanh xoẹt xoẹt vọng lại, mấy con hoàng bì tử...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.