Tiếng ầm ầm uỳnh uỳnh đã biến mất không còn nữa, thay vào đó là tiếng nước chảy gấp.... Tôi thở hồng hộc, tim đập thình thịch rất nhanh, khàn giọng nói: “Trước khi nhà họ Cố xây lại khu nhà này, chắc là có xem qua con sông ngầm này, nước chắc cao nhất cũng chỉ đến được đây.” Mặt Cố Nhược Lâm cũng trắng bệch, gật gật đầu. Tiếp đó, mặt cô ta chợt đỏ bừng lên, hốt hoảng giật ra khỏi tay tôi... Lúc này tôi mới định thần lại, không để ý đến, tay chúng tôi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.