Lập tức, mặt Lưu Văn Tam liền biến sắc, mặt Trần mù cũng mưa nắng thất thường. “Thập Lục, mày thấy là chú Văn Tam sẽ gây rắc rối cho mày? Một mình mày không được đi! Chú Văn Tam không đồng ý!” Lưu Văn Tam một phát ấn luôn lấy vai tôi, giọng điệu của lão rất cứng rắn, không chừa chút đường lùi nào. Tôi khẽ than một tiếng, mở miệng nói: “Chú Văn Tam, chú với chú Trần giúp cháu nhiều như thế, không có các chú cháu chẳng biết đã chết mấy lần rồi, nhưng các...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.