Còn chưa đợi tôi mở miệng nói, tay Trần mù bèn đã ấn lên mặt đất, trực tiếp mò đến chỗ lọn tóc đó. “Chú Trần, chú đừng chạm...” Tôi nhanh chóng mở miệng, có điều Trần mù đã vê nó lên. “Tóc của người chết, lão bởi vì thứ này mà trúng vong.” Trần mù hạ giọng mở miệng: “Yên tâm đi Thập Lục, thứ tóc này không buộc trên người thì không có tác dụng.” Ngay tiếp đó, Trần mù liền móc ra một cái bật lửa, xoạch một phát bật lửa lên, lọn tóc bèn bị châm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.