“.......” Tim tôi đập thình thịch, suýt nữa thì nhảy ra khỏi cổ, quẹt bỏ mồ hôi lạnh trên trán. Cười khổ một tiếng, trạng thái tâm lý của tôi không hề bình ổn, không có Lưu Văn Tam với Trần mù, vẫn cứ có một thứ cảm giác thần hồn nát thần tính. Hít sâu, thở mạnh, để tâm trạng trấn tĩnh lại. Rồi tôi mới tiếp tục đi vào sâu trong rừng. Cành gãy lá rụng dưới chân bị dẫm lên, phát ra tiếng gãy lắc rắc. Đại khái đi phải tận mấy phút, cũng chẳng biết đã...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.