Tôi nhanh như cắt lách người, lùi ra sau tránh né. Dương Hạ Nguyên lại đạp lên trước một bước, thần sắc y hung tợn: “La Thập Lục, tại sao phải né? Mày chẳng phải không sợ sao?!” Tôi không đếm xỉa đến Dương Hạ Nguyên, nhanh chóng lùi đến vị trí con đường hẹp ban nãy tôi vừa chạy qua, bên đó hơi cao hơn chút ít, vẫn chưa bị nhấn chìm. Kỳ thực khu đất mà tôi và Dương Hạ Nguyên đang đứng địa thế hơi thấp một chút, vậy nên mực nước mới dâng tới nhanh như...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.