Trương Tuệ Linh mới trả lời là có, cô ả xóa bỏ rồi. Lúc này lời nói của cô ả được cái không còn cay nghiệt như trước nữa, có thể thấy được, cô ả đã có chút thái độ tin tưởng đối với tôi, và lờ mờ còn có chút mong đợi. Lưu Vĩnh Chí càng hưng phấn, rõ ràng gã cảm thấy là tôi đang chỉ điểm đường lối cho gã. Tôi nheo mắt lại gật gật đầu, nói: “Vậy thì có thể coi là xem xong rồi.” Tôi quay đầu lại, nhìn sang Lưu Vĩnh Chí và...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.