Tôi dùng điện thoại xem thời gian một cái, vừa vặn đến bảy giờ. Lúc này sắc trời sầm sì khác thường, mây đen nặng nề đến mức giống như một tảng chì được chất đống lại, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Trong lòng tôi đã nâng cao cảnh giác tới mười hai phần, trên mặt không hề biểu lộ ra tý chút cảm xúc nào. Chỉ là điều tôi lo lắng nhất, ngược lại không phải bản thân, cũng không phải Liễu Dục Chú, mà là những đạo sĩ nhà họ Liễu còn lại trong đám đông
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.