Trần mù không nói thêm gì khác, chỉ là đón lấy gậy khóc tang, ra hiệu cho tôi đi trước. Tốc độ bước chân của tôi cũng nhanh hơn không ít, rất nhanh, chúng tôi bèn quay lại chỗ trước rừng tre ban nãy. Cảnh tượng trước mắt, lại khiến tôi nhìn mà kinh hãi! Liễu Dục Chú lúc này đang ngồi xổm dưới đất, trên lưng máu tươi loang lổ, hình như có thể nhìn thấy mấy vết thương bị đâm xuyên. Gã một tay chống thanh kiếm đồng thau đã gãy. Một chỗ khác phía trước rừng tre,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.