Tôi nói hết những lời này xong liền trực tiếp về khu lều trại, không tiếp tục đợi lão nữa. Lúc này đã là nửa sau đêm, sắc trời ngày càng đen tối, bình minh sắp tới. Cửa lều của Liễu Dục Chú mở hé một khe, lúc tôi quay về, khe hở đó liền đóng lại. Lều của Ngô Mậu, Phùng Quân, Phùng Bảo thì không có gì thay đổi. Rất rõ ràng, Liễu Dục Chú biết tôi rời đi rồi. Nếu như là Ngô Mậu, y sẽ không có tâm thái bình ổn như Liễu Dục Chú, lều...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.