Trần mù hướng về phía tôi gật gật đầu, thái độ rõ ràng là bảo tôi nói. Tôi cũng định thần lại. Sau khi ổn định lại tư duy xong, tôi lắc lắc đầu nói: “Anh không cần đi nữa, lão ta chắc là đã chết rồi.” “Chết rồi?” Liễu Dục Chú rõ ràng không tin. “Lão ta tuy đã sức cùng lực kiệt, nhưng mày vẫn không giết nổi lão.” Một tay Liễu Dục Chú sờ vào cán của thanh kiếm gỗ đào, nhíu mày tiếp tục nói: “Câu nói này không cho mày thêm được tý sĩ diện...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.