Tôi không tiếp lời câu nói này của lão, thở dốc nói một câu: “Có đi thì chắc chắn cũng là chú Văn Tam đi trước, cháu không dám chắc có thể thoát được.” “Bố mày làm sao có thể bỏ mày lại được? Không nói dì Thái mày sau này không cho chú vào nhà, cái mồm toàn máu chó của Trần mù, cũng có thể chửi mất mặt chú!” “Liều với nó luôn!” Lưu Văn Tam vụt dừng lại. Lão nổi lên trên mặt nước, đỡ lấy trảm quỷ đao từ trong tay tôi. Bóng đen của cái...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.