Không phải tôi không muốn chạy, cũng không phải tôi sợ đến đần người ra. Mà là bởi thứ lực kéo dưới chân tôi, đúng thật là vừa kỳ dị vừa quỷ quái! Tôi hự lên một tiếng, co mạnh chân, nhưng vẫn cứ không động đậy nổi. Cả người toàn là mồ hôi lạnh, sau lưng đã gần như ướt đẫm cả. Mắt nhìn Liễu Kiến Thụ đã từ trên xà nhà chồm xuống đến trước mặt tôi, con dao mổ lợn sáng loáng kia đang chọc về phía cổ tôi! Tôi trợn trừng mắt lên, từ bỏ việc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.