Lưu Văn Tam lại gọi tôi, tôi tiến đến đóng cổng lại, rồi mới đi vào phòng Lưu Văn Tam. Tôi giật cả mình, Lưu Văn Tam xếp chồng hai cái ghế, đứng bên trên lung lay sắp đổ, cố bám lấy xà nhà. Lão vẫn cố thò thay vào móc thứ đồ ở phía trên xà nhà, tôi cũng không nhìn rõ lão đang mò cái gì. Tôi vội đến giữ lấy ghế: “Chú Văn Tam, chú cẩn thận tý, nhỡ mà ngã cái là lớn chuyện đấy.” “Mịe! Thập Lục mày đừng có trù chú Văn Tam mày,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.