Đối diện với khách sạn là phố ăn vặt, lúc đi ăn, Cố Nhược Lâm cứ cúi đầu, giống như đang suy nghĩ chuyện gì vậy, không nói lời nào. Liễu Kiến Thụ thì vồn vã hơn hẳn, cũng liên tục xin lỗi tôi về chuyện lúc trước, nói trước đây gã có mắt như mù, vậy nên mới cứ thấy tiền là sáng mắt lên. Từ Lệ Quyên thì cứ vừa ăn, vừa lau nước mắt. Tôi hiểu rõ vì sao bà ta lại như vậy, rất đơn giản. Liễu Kiến Thụ chịu chủ động nhận lỗi, rõ ràng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.