Bà nội vốn còn cố chấp đẩy tôi ra, bảo tôi nhanh rời đi, chỉ sợ tôi sẽ lại rơi vào trong tay Dương Hạ Nguyên. Nhưng khi bà nghe thấy lời tôi nói, liền lật tay lại túm lấy tay tôi. Mở to mắt, không thể tin được mà hỏi: “Dương Hạ Nguyên, nó chết rồi?” Trong con mắt đục của bà dâng đầy giọt nước mắt bi phẫn. Tôi nhìn vào mắt của bà nội, trịnh trọng nói với bà: “Bà nội, Dương Hạ Nguyên đúng là chết rồi, chuyện này kể ra thì phức tạp, cháu với...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.