“Kế Nương? Quà?” Trương Nhĩ thần sắc ngạc nhiên. Tôi mở cái hộp da dê, để lộ bản sao nửa bộ “Táng ảnh quan sơn” ra ngoài. Hai mắt Trương Nhĩ trợn tròn, thân người không ngừng run rẩy. Tôi đưa cái hộp da dê cho lão, có điều lão mãi hồi lâu vẫn không đón lấy, việc này ngược lại khiến tôi thắc mắc. Đúng lúc tôi đang định hỏi, thì Trương Nhĩ thở dài một tiếng, vừa vặn ngắt lời tôi: “Thập Lục, cậu giữ lại đi, với tôi mà nói, nó đã không còn quan trọng nữa.”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.