“Trời phạt? Sát không trừ hết mới bị trời phạt, một thằng âm sanh tử như mày có tư cách gì so sánh với tao?” “May mắn có được Âm dương thuật mà thôi, lại còn coi mình là nhân vật lớn thật à?” Trong mắt Liễu Dục Chú toát ra vài phần chán ghét. Sắc mặt Lưu Văn Tam càng trở nên khó coi, lão chửi bậy một câu, suýt nữa là định ra tay. Trong sảnh chính, bầu không khí đông đặc như nước đá. Cũng vào lúc này, Trần mù mới mở miệng nói: “Cẩu gia chủ,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.