Lão điếc trầm mặc hồi lâu, rồi mới khàn giọng nói: “Vốn dĩ hai người tao với cu Thanh cùng tháo chạy ra ngoài.” Trong lời nói của lão rõ ràng toát ra một vẻ buồn đau và thê lương, cả thân hình cũng càng trở nên còng hơn. Tháo chạy? Tôi có vẻ nghĩ ngợi, có điều vẫn không cắt ngang lời lão điếc, hơn nữa chằm chằm nhìn biến đổi trên tướng mặt của lão, cùng với thần thái trong mắt lão, phàm là có toan tính, hoặc là giảo hoạt, đều tuyệt đối không thoát được sự...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.