Lúc này trên mặt Lý Đức Hiền đã thành máu thịt bầy nhầy. Phần chuôi của dao găm đỡ âm linh, cũng dính đầy máu tươi. Mồm miệng Lý Đức Hiền đã chẳng còn nói năng rõ ràng nữa, tiếng kêu gào đau đớn càng nhiều hơn. Tôi không tiếp tục đánh tiếp nữa, mà mò dây thừng ra, trói gô Lý Đức Hiền lại. Lão cũng có được cơ hội nghỉ ngơi thở dốc, trong ánh mắt nhìn tôi đã chỉ còn lại sự van lơn hèn mọn. Làm gì còn vẻ hung hãn và ngông cuồng trước đây...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.