Đường Chí Thư rõ ràng cũng giật nảy người một phát, ánh mắt của hắn nhanh chóng lướt qua chỗ kính vỡ, tiếp đấy lại quét qua xác chết, cuối cùng mới nhìn về phía cửa phòng, mất tự nhiên nói: “Có người tới rồi... La tiên sinh tôi ra ngoài xem xem.” “Tôi đi cùng với anh.” Tôi đứng dậy, ánh mắt hướng lên trên người Thương Tượng, nói: “Thương Tượng, có đem theo la bàn nhái chứ?” Thương Tượng lập tức gật gật đầu, anh ta thò tay móc ra một chiếc la bàn nhái, nghiêm túc nói:...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.