Trên trán tôi đã có mồ hôi túa ra. Lúc này mới biết, chuẩn bị lúc trước của Trần mù sáng suốt đến mức nào! Nếu như tôi đem theo sách trên người, thì sợ rằng bây giờ đã phải rơi vào tay người khác rồi. Mắt Trương Nhĩ dần dần mở to, giọng cũng gần như là gầm lên: “La Thập Lục, tao đang hỏi mày, thứ đồ mà mày đem đi đâu rồi?!” “Người đừng quá tham lam, Địa tướng Kham dư mày đã hưởng không hết lợi rồi, Táng ảnh chi pháp mày không nên cầm hết!”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.