Nghĩ đến đây, tôi càng thấy không rét mà run! Vô thức ấn lấy đùi, lòng bàn tay cũng đang toát mồ hôi. “La âm ba, ngăn để đồ phía trước có nước và bánh quy, ban nãy đi vội quá, cậu cũng chưa ăn sáng, cứ ăn tạm chút ít lót dạ đã.” Vương Thực gọi tôi một câu, mới lôi tôi ra khỏi trạng thái xuất thần. Tôi lấy đồ ăn ra, nhét bừa vào mồm, rồi lại tu ừng ực hết nửa chai nước, cảm giác no bụng liền truyền tới. Một tia nắng sớm chiếu qua...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.