Thở hắt ra một hơi, tôi khẽ nói: “Liễu đạo trưởng yên tâm.” “Ừ!” Liễu Dục Chú gật gật đầu, rồi liền đi thẳng về phòng. Tôi cũng đi ra ngoài mấy bước, không chắn cửa của gã. Lúc gã đến cửa phòng, đột nhiên lại quay đầu nhìn nhìn tôi, nói: “Vừa nãy cậu bảo tôi xử lý, tôi yên tâm, cũng không yên tâm, kỳ thực cậu có thể tự mình đốt bỏ, La Thập Lục, cậu cần khống chế lấy lương tâm.” Nói rồi, Liễu Dục Chú về phòng, cửa phòng đóng chặt. Tôi lại lần nữa...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.