Cùng lúc khi tôi nhớ tới chuyện này. Dư Sơn đột nhiên ngồi bất động trên ghế sô pha, đôi mắt trân trân nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói: “Tay trắng khởi nghiệp... Dung Dung... Cả đời...” Xưởng trưởng Châu rõ ràng cũng có chút hoảng hồn, gã lùi ra sau người tôi, túm lấy tay tôi, tay đều có chút run rẩy. “La âm bà... Dư Sơn thế này là sao vậy?” Mí mắt tôi hơi giật một cái, trên trán cũng toàn là mồ hôi. Hít sâu một hơi, giọng tôi khàn khàn, nói: “Không có gì,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.